Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2556: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

"Người đầu tiên?" Y Tiểu Âm hiếm thấy trào phúng một câu: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ở đây đã có ba người rồi."
Thịnh Kỳ Dương ngẩn người, nghĩ một hồi mới hiểu được ý trong câu nói của Y Tiểu m, nhưng cũng không cho là thật, mà ngược lại còn hiểu lầm ý của Y Tiểu m: "Đương nhiên, nếu như các ngươi có thể giết ta, quả thật cũng có thu được cơ hội trường sinh bất tử."
"Tên đần này hết thuốc chữa rồi." Triệu Thanh Thanh nói với Hạ Thiên và Y Tiểu m: "Đầu óc đã không thể tư duy theo kiểu thông thường, trực tiếp giải quyết thôi."
Y Tiểu Âm nhàn nhạt nói: "Cứ nghe theo Hạ Thiên, chờ một chút rồi tính tiếp, để xem hắn rốt cuộc đang muốn giở trờ gì."
"Thật ra các ngươi rất vinh hạnh, khi có thể chứng kiến một kỳ tích từ cổ chí kim." Thịnh Kỳ Dương thích biểu diễn, hoặc là nói có đồ vật gì đó đã xâm nhập vào não của hắn, để hắn lâm vào trong một sự phấn khích hết sức quỷ dị, nếu như không chia sẻ đôi chút với người khác, thì hắn sẽ bị cảm giác bị phấn khích này dằn vặt đến chết.
Đương nhiên, màn trình diễn của Thịnh Kỳ Dương dưới cái nhìn của ba người Hạ Thiên, kỳ thực có chút buồn cười.
Với tư cách là tu tiên giả, bọn họ đã trường sinh bất tử từ lâu rồi.
"Có phải các người đều rất tò mò, một phàm nhân, làm sao có thể trường sinh bất tử, đúng không?" Thịnh Kỳ Dương đã hoàn toàn không để ý đến phản ứng của bọn Hạ Thiên, tự biên tự diễn, nói, "Mấy trăm năm trước, tiền bối của Thánh Thủ Môn bọn ta đã phát hiện mộ cổ này. Nhưng mà vì nhiều nguyên nhân khác nhau, từ đầu đến cuối không cách nào tiến vào khu vực trung tâm của huyệt mộ, nên cũng không thu được đồ tốt gì."
Y Tiểu Âm nhìn Triệu Thanh Thanh hơi mất kiên nhẫn, nắm đấm vẫn đang siết chặt, liền đề nghị, nói: "Cứ coi như mình đang nghe hắn kể chuyện, đừng kích động quá."
Triệu Thanh Thanh liếc nàng một cái, thả lỏng nắm đấm ra, phất phất hai tay, sau đó khoanh tay ở trước ngực, nói với Hạ Thiên: "Sư phụ, đồ đần này rốt cuộc bị bệnh gì thế?"
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: "Đồ đần này bị người ta đoạt xác, chỉ có điều phương thức đoạt xác có chút khác thường, cần thời gian để ấp, cũng sắp tới lúc thành công rồi."
"Sau đó, tìm một vài nhà địa chất học, đại sư phong thủy, hay thậm chí đi tìm Mô Kim Hiệu Úy, cuối cùng mới tiến vào khu vực trung tâm của huyệt mộ, và nhận được công pháp tu luyện di môn." Thịnh Kỳ Dương không nghe những gì mà bọn Hạ Thiên nói, tiếp tục lầm bầm lầu bầu: "Khoảng 100 năm trước, Trác môn chủ đời trước rốt cuộc tu luyện ra chút thành quả, chỉ là nếu muốn Trúc Cơ, thì cần hiến tế lượng lớn tu tiên giả, cho nên hắn đi núi Chung Nam mở hội nghị giới tu tiên gì đó, lấy danh nghĩa là bảo vệ quốc gia để hòng lừa gạt mấy trăm vị tu tiên giả vào lúc ấy, nhưng đáng tiếc sau cùng thì dã tràng xe cát."
"Nói một hồi, cũng có chút dính líu rồi." Hạ Thiên bĩu môi, lại nghĩ tới đến chuyện mà Cố Hàm Sương đã nói với hắn, chính là trăm năm trước giới tu tiên phát sinh đại loạn ở núi Chung Nam, vào thời điểm đó có rất nhiều tu tiên giả chết đi, không nghĩ tới thế mà có liên quan đến Thánh Thủ Môn.
"Nhưng Trác môn chủ là kỳ tài ngút trời, hắn đã nghiên cứu ra biện pháp phá giải." Thịnh Kỳ Dương điên cuồng cười nói: "Đáng tiếc con trai của hắn và cháu trai quá kém cỏi, cuối cùng thì lại hời cho Thịnh mỗ ta."
"Ban đầu, Thánh Thủ Môn bọn ta chỉ là dùng đủ loại danh nghĩa, dụ những người trời sinh có linh khí trong cơ thể tiến vào trong mộ, sau đó giết bọn hắn để tế luyện.”
“Công việc này tính ra ít nhất đã làm được mấy trăm năm rồi, khoảng cách tế luyện thành công chỉ còn thiếu một xíu. Thế nhưng, các ngươi đã tới, thế thì lại khác."
Dứt lời, ánh mắt của Thịnh Kỳ Dương phát lạnh nhìn Hạ Thiên: "Vào lúc ta đoán được ngươi là Hạ Thiên, ta thật sự vui muốn chết, Lương Nhất Đỉnh và Chu Huyền Kính còn nghĩ làm sao để trả thù ngươi, đúng thật là ngu hết thuốc chữa.”
“Ta thì lại khác, ta biết rất rõ, ngươi chính là tu tiên giả, hơn nữa cảnh giới cũng không thấp, chỉ cần tế luyện ngươi, thì ta liền có thể bước lên đại đạo trường sinh bất tử, thậm chí trực tiếp ngưng tụ Kim Đan cũng không phải là điều bất khả thi!"
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Ngươi chỉ có thể chết, còn về Kim Đan thì khỏi phải mơ tới."
"Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Thịnh Kỳ Dương quát lạnh một tiếng, giơ tay bấm một cái nút ở bên cạnh, chỉ thấy lòng đất bỗng nhiên lộ ra một hố sâu trong suốt, bên trong có tầng tầng lớp lớp hài cốt chồng chất nhau, trông vô cùng đáng sợ.
Thịnh Kỳ Dương chỉ vào hài cốt ở nơi cao nhất, mặc quần áo cổ đại kỳ quái: "Mấy người này là tu tiên giả đến từ dị giới, khí thế hùng hổ, biết pháp thuật biết ngự kiếm, chẳng phải cũng đã chết dưới tay Thịnh mỗ ta đó sao. Các ngươi cảm thấy mình có thể ngoại lệ à?"
“Nhàm chán quá, xem ra thời gian cũng không còn nhiều." Hạ Thiên bĩu môi, nói với Thịnh Kỳ Dương: "Cái thứ trong đầu ngươi vẫn ổn chứ? Nếu mà còn chưa đủ linh khí, thì ta có thể giúp ngươi trực tiếp thôi hóa thành công."
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Thịnh Kỳ Dương lạnh giọng nói: "Nếu ngươi đã không kịp đợi, vậy ta liền giết ngươi trước!"
Hạ Thiên thở dài, lấy ngân châm ra, thân ảnh giống như quỷ mỵ xuất hiện ở sau lưng Thịnh Kỳ Dương.
Thịnh Kỳ Dương kinh hãi đến mức biến sắc, giơ tay muốn phản kích Hạ Thiên, nhưng đáng tiếc đã muộn, sau đầu đã bị đâm một châm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận