Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4103: Ta không phải trưng cầu ý kiến mà là thông báo

“Chúng ta hiểu rồi, vất vả cho ngươi.” Triệu Vũ Cơ khoát tay, ngăn cản cung chủ Thiên Cung nói thêm câu nào, nhưng cung chủ Thiên Cung vẫn nói tiếp: “Việc này, ta cũng không hối hận. Ta biết Phù Diêu Tiên Tử cũng không hối hận. Bởi vì, câu nói đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại chính là cảm ơn ta và Hạ Thiên. Nàng tịch mịch một vạn năm, cũng đã sớm muốn tỉnh lại. Nhưng sau khi ý thức tiến vào trầm tịch chi cảnh, dựa vào chính mình thìs không cách nào tỉnh lại.”
“Bất kể nói như thế nào, nguy cơ đã qua.” Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói: “Tất cả nỗ lực đều xứng đáng. Về sau, chúng ta sẽ trở nên mạnh hơn, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Lần này, tất cả mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm. Uy hiếp từ liên minh tu tiên không còn là một danh từ được nhắc đến mà là một lời cảnh cáo.
Bởi vì đã có cảm nhận chân thực, tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, đó chính là phải tranh thủ tu luyện, gia tăng thực lực của mình. Nếu không, khi nguy cơ kế tiếp đến, các nàng sẽ rơi vào hiểm cảnh.
Sai lầm tương tự tuyệt đối không nên tái phạm.
Lần này, cung chủ Thiên Cung bỗng nói đến một chuyện mà nàng vốn không muốn làm chút nào: “Trải qua chuyện lần này, ta cảm thấy ta nên lấy cho mình một cái tên.”
“Sao?” Nhiếp Tiểu Lý khó hiểu hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Bạch Tiêm Tiêm cũng hỏi: “Chuyện này lần có liên quan gì đến tên chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại có chút kỳ quái: “Chẳng lẽ ngươi không có tên sao?”
“Không có.”
Cung chủ Thiên Cung thản nhiên nói: “Trước kia ta cảm thấy không cần thiết, cho nên cũng lười cân nhắc suy nghĩ này. Bây giờ, ta lại không thể không có. Nếu không, sẽ rất không tiện.”
“Tô Mộng Lệ không phải của tên của ngươi sao?” Thạch Thuần không khỏi có chút nghi hoặc.
Cung chủ Thiên Cung đáp: “Đây chẳng qua là cái tên ta tùy tiện lấy khi dùng phân thân hành tẩu giang hồ trước kia. Bây giờ, Tô Mộng Lệ đã tách ra, ta đương nhiên không đoạt tên của nàng ấy.”
“Vậy ngươi lấy một cái tên không được sao?” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là ngươi đang trưng cầu ý kiến của chúng ta?”
Tô Bối Bối cười nói: “Lấy tên còn không đơn giản à, nhất là họ Tô lại hay như vậy, dùng tên gì cũng cảm thấy êm tai, giống như Tô Bối Bối ta đấy. Chi bằng gọi ngươi là Tô Bảo Bảo đi.”
“Khó nghe muốn chết.” Cung chủ Thiên Cung ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Còn nữa, ta có bối phận lớn hơn các ngươi, sao có thể dùng cái chữ Bảo Bảo đó được chứ.”
“Bảo Bảo nhất định không được rồi.” Lam Y Nhân cười nói: “Đừng quên, còn có bé ngoan đấy.”
Tô Bối Bối nhăn mũi: “Bé ngoan hình như không chỉ có một.”
“Bối phận lớn hơn bao nhiêu, ngươi cũng là nữ nhân của chồng, là chị em với chúng ta.” Lam Y Nhân có chút bất mãn nói: “Chúng ta xưa nay không để ý đến tuổi tác, bối phận, đều là chị em ngang nhau cả.”
Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Họ Tô, lót chữ Mộng, chi bằng gọi là Tô Mộng Hoa đi. Mỹ mạo như hoa, tuổi tác có lớn hơn cũng vẫn như vậy.”
“Nhụy Nhụy tỷ, cái tên này của tỷ không được đâu.” Thạch Thuần lắc đầu: “Như hoa cái gì chứ, đó là cách gọi khác của sửu nữ. Ta thấy lần này mọi người chính là người hiền tất có thiên tướng, về sau cũng sẽ cát tường như ý, chi bằng gọi Tô Mộng Cát đi.”
Bốp.
Tô Bối Bối gõ một cái vào ót Thạch Thuần: “Con gái nhà có giáo dục không cho phép được nói thô tục, không cho phép được quấy rối.”
“Gọi là tô Mông Sương đi.” Bạch Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói: “Ta thấy kiếp lực của Thiên Cung tỷ tỷ hình như có cảm giác sương khí. Hơn nữa Phù Diêu Tiên Tử là tuyết, cùng sương hẳn cũng có nguồn gốc.”
Tô Bối Bối phản bác: “Sương và tuyết không cùng một loại mà.”
“Ừm.” Bạch Tiêm Tiêm le lưỡi: “Thế thì ta không nói nữa.”
Nhiếp Tiểu Lý nói: “Nàng ấy không phải cung chủ Thiên Cung sao? Gọi là Tô Mộng Thiên đi.”
“Tục quá.” Triệu Vũ Cơ lắc đầu, cau mày suy nghĩ, sau đó trịnh trọng nói: “Hay gọi là Tô Mộng Hà, thế nào? Mãn thuyền thanh mộng ép tinh hà. Ý cảnh thật đẹp.”
Thạch Thuần chen vào: “Vậy tại sao không gọi là Tô Mộng Thanh? Hoặc Tô Mộng Tinh?”
“Ai nói các ngươi ta họ Tô?”
Cung chủ Thiên Cung nghe một hồi có chút đau đầu, bất mãn nói: “Ta cũng không phải lót chữ Mộng. Không đúng, ta hoàn toàn không phải trưng cầu ý kiến các ngươi. Ta đã nghĩ ra được một cái tên, chỉ là muốn thông báo cho mọi người biết mà thôi.”
“Vậy ngươi định lấy tên gì?” Triệu Vũ Cơ mỉm cười, quay sang nhìn cung chủ Thiên Cung: “Ngươi lấy tên rất đúng, như vậy cũng thuận tiện cho chúng ta xưng hô, cũng không thể cứ bắt chúng ta gọi ngươi là cung chủ Thiên Cung mãi. Quá lạ lẫm, cũng quá dài.”
Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Họ Tô có cái gì không tốt?”
“Điều này không có liên quan đến hay hay không.” Nhiếp Tiểu Lý nói: “Chi bằng họ Hạ đi, hoặc họ Nhiếp cũng được.”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Cung chủ Thiên Cung nói: “Nếu ta đã là cung chủ Thiên Cung, vậy ta tất nhiên sẽ lấy Thiên làm họ, về sau ta tên là Thiên Cung.”
“Thiên Cung?”
Mọi người cùng nhau trầm ngâm, sau đó đồng thời lắc đầu: “Rất khó nghe, còn không hay bằng Tô Mộng Lệ.”
Cung chủ Thiên Cung nhìn các nàng một chút, lạnh lùng nói: “Ta không phải trưng cầu ý kiến của mọi người mà là thông báo cho mọi người.”
Chúng nữ: “Dừng lại.”

Cùng lúc đó.
Chỗ sâu Thái Bình Dương, trên đảo Cuồng Hoan.
Một bóng người lướt lên con sóng vạn trượng, vượt biển mà đến: “Là nơi này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận