Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3070: Bình Giang Song Sát (02)

“Đánh rắm.” Nữ nhân mặt thẹo giận không kềm được, mắng lại: “Hồng Lân Ngọc là trân phẩm hiếm thấy, số lượng tồn thế không quá mười cái. Mà ngọc bội hình rắn này cũng chỉ có Xà Y Môn chúng ta mới có. Ngươi có thể nhận ra cũng chỉ có một khả năng, kẻ chui vào Xà Y Môn chúng ta ăn trộm tháng trước chính là các ngươi.”
“Không có trí thông minh còn chưa tính, chẳng lẽ ngay cả lỗ tai cũng có vấn đề?” A Cửu khó chịu nói: “Ta chỉ nói là ta nhận ra Hồng Lân ngọc, chứ ta có nói ta nhận biết miếng ngọc bội hình rắn này à?”
“Ha ha, ngươi vừa mới nói, bây giờ đã không nhận.” Nam tử mặt đen lại càng đắc ý hơn: “Vừa rồi ngươi đã nói qua đây là ngọc bội hình rắn. Nếu ngươi chưa từng trộm qua, làm sao ngươi có thể nhận ra được?”
A Cửu lại càng bó tay: “Hai miếng ngọc bội này có hình dạng gì, ngay cả đứa bé cũng có thể nhìn ra. Chẳng lẽ đứa bé nói nói là ngọc bội hình rắn thì cũng là do ăn trộm từ trước?”
“Bớt nói sang chuyện khác đi.” Nữ nhân mặt thẹo bỗng móc ra một thanh tiểu đao, gác lên cổ A Cửu: “Mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi nhốt sư phụ của chúng ta ở đâu? Các ngươi giấu đồ trộm được ở chỗ nào?”
Hạ Thiên cười nói: “Cửu nha đầu, bây giờ nàng đã biết hoàn toàn không cách nào trao đổi với kẻ ngốc chưa?”
A Cửu cũng chẳng phải người hiền lành, cứ bị bắt nạt như thế, tâm trạng đã sớm khó chịu: “Nên giải thích ta đã giải thích qua, các ngươi không tin là chuyện của các ngươi. Ta không thích bị người khác dùng đao chỉ vào cổ, tốt nhất ngươi nên thu lại, nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
“Hừ, nếu ngươi không khai ra rõ ràng, vậy thì không chỉ đơn giản cầm đao như vậy.” Nam nhân mặt đen căm hận nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể trốn được. Hồ nhỏ phía sau các ngươi cũng có người của chúng ta cầm sẵn tiễn nỏ bôi độc ngắm chuẩn. Chỉ cần ngươi có chút dị động, chúng ta sẽ bắn các ngươi thành cái sàng.”
“Quả nhiên nghe không hiểu tiếng người.” A Cửu bỗng vươn tay, nắm lấy cổ tay nữ nhân mặt sẹo. Nàng chỉ hơi dùng sức, nữ nhân kia đã kêu thảm một tiếng, cả người văng ra ngoài, thanh tiểu đao cũng rơi xuống đất.
“Sư muội.” Nam nhân mặt đen sợ hãi, tay áo vung lên, hai cây xiên sắt bay ra ngoài, đâm thẳng vào mặt A Cửu: “Dám đả thương sư muội của ta, đi chết đi.”
“Mấy cái đồ chơi này đừng nên lấy ra, mất mặt lắm.” Hạ Thiên nhếch miệng, đưa tay đập một cái, hai xiên sắt bắn ngược trở về, xuyên thủng phần bụng nam nhân mặt đen.
“A!”
Nam nhân mặt đen phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Khách trong đại sảnh lầu một đều quay người nhìn lại, ai nấy đều ngạc nhiên.
“Đừng để ý đến ta, mau ra tay đi.”
Nam nhân mặt đen bỗng quát về phía hồ nhỏ phía sau tường: “Mau bắn Kiến Huyết Phong Hầu Tiễn, tiễn bọn chúng về tây thiên.”
Đáng tiếc, bên phía hồ nhỏ không có tiếng đáp lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nam nhân mặt đen không khỏi ngẩn ra, kêu thêm vài tiếng nhưng vẫn không người nào đáp lại.
“Đừng gọi nữa, người chết hết rồi.” Hạ Thiên đáp.
Sắc mặt nam nhân mặt đen thay đổi, bi phẫn quát mắng: “Bình Nhất Tiếu, ngươi đúng là không phải người, lại ra tay hạ độc thủ như vậy?”
“Thằng ngu ngươi mới là Bình Nhất Tiếu.” Hạ Thiên trừng mắt nhìn nam nhân mặt đen: “Với trí thông minh này của ngươi, ngươi chết đi thì tốt biết bao nhiêu, còn sống cũng chỉ hại người hại mình thôi.”
“Đúng, là ta hại sư đệ sư muội của mình.” Nam nhân mặt đen khóc rống không thôi: “Ta biết rõ các ngươi là Bình Giang Song Sát, lại còn chủ quan như thế. Ta vốn cho rằng ở Cổ Nguyên Lâu, đôi ác nhân các ngươi sẽ thu liễm. Bây giờ xem ra, ta đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của các ngươi rồi.”
“Đúng là ngu ngốc đến không có thuốc chữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta nói bọn họ chết rồi, chứ ta đâu có nói ta giết bọn họ.”
“Lần này ta nhận thua, nhưng các ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.” Nam nhân mặt đen nghiến răng nói: “Người của hiệp hội y giới Nam Cương đang ở trong căn lầu này, chỉ cần ta hét lớn một tiếng, để bọn họ nghe thấy, các ngươi chắp cánh cũng khó thoát.”
A Cửu thấy người này đến bây giờ còn chưa tỉnh ngộ lại, nàng hoàn toàn bó tay: “Ta đã nói từ trước, các ngươi nhận nhầm người rồi.”
“Bình Giang Song Sát đang ở đây, mọi người mau đến.” Nam nhân mặt đen nửa chữ cũng không nghe lọt, chỉ biết rống họng hô lên: “Ác tặc như vậy, người người có thể tru diệt. Nếu ai có thể giết bọn họ, Xà Vĩ ta nguyện ý dâng lên toàn bộ gia sản.”
Trong đại sảnh, ngoại trừ một số du khách, đa số đều là y sư đến tham gia thịnh hội, trên người cũng có chút công phu.
Không biết là vì công lý hay là vì gia sản của nam nhân mặt đen đả động, quả nhiên có người lao đến, chỉ vào Hạ Thiên và A Cửu, quát lớn: “Thì ra các ngươi chính là Bình Giang Song Sát gần đây làm nhiều việc ác. Gặp phải Bàn gia ta, xem như tận thế các ngươi đã đến.”
“Chịu chết đi.” Một người cao lớn mập mạp vung quyền đánh tới Hạ Thiên và A Cửu.
Tiếc là, còn chưa đụng đến sợi lông của Hạ Thiên và A Cửu, cả người hắn ta đã bay ra ngoài, nặng nề nện vào bức tường phía đối diện, bất tỉnh nhân sự.
“Mọi người cùng nhau xông lên đối phó loại ác nhân này, không cần nói đạo nghĩa giang hồ gì cả.” Lập tức có người kêu lên.
Một đám người vọt đến Hạ Thiên và A Cửu, trong nháy mắt bao phủ hai người bên trong.
"Phốc, phốc, phốc —— "
Một giây sau, những người này đều phun máu tươi, ngã hết xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận