Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3083: Chính là cậy già lên mặt

Hạ Thiên hỏi: “Ngươi nói đi không được, vậy thì ta càng muốn đi đó thì sao?”
Người kia thoải mái vươn tay với Hạ Thiên: “Nếu ngươi đi, thịnh hội y giới lần này xem như tổn thất rất lớn. Nãi nãi ta đã nhiều lần dặn dò, bảo ta ngàn vạn lần phải chiêu đãi ngươi cho thật tốt.”
“Ngươi là ai?”
Hạ Thiên nhìn người trẻ tuổi kia, phát hiện chẳng có chút ấn tượng gì cả.
A Cửu ngược lại đã gặp qua người này, nàng nói với Hạ Thiên: “Hắn ta chính là thiếu chủ cổ tộc, thế lực rất lớn ở Nam Cương, không thể khinh thường.”
“Ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên Hồ Hóa Vũ, tộc nhân cổ tộc.” Người trẻ tuổi vô cùng lịch sự gật đầu với Hạ Thiên: “Ngươi chính là Hạ Thiên? Ta đã sớm nghe gia gia nói qua đại danh của ngươi, hôm nay gặp mặt, khí thế quả nhiên không phải bình thường.”
“Gia gia ngươi là ai?” Hạ Thiên cau mày, cảm thấy khó chịu với người tự đến làm quen như thế này.
Hồ Hóa Vũ mỉm cười, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi không ngại đoán thử xem.”
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên lười lãng phí thời gian với một nam nhân khác. Nếu mỹ nữ nói như vậy, nói không chừng hắn còn phối hợp một chút.
Hồ Hóa Vũ lắc đầu, hơi cảm khái nói: “Được rồi, xem như ta đường đột. Gia gia của ta chính là sư tổ của ngươi, Vạn Quy Nhân. Nghiêm chỉnh mà nói, chúng ta xem như người một nhà.”
“Ngươi đừng có lôi kéo làm quen.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta và lão đầu nhi kia chẳng có quan hệ gì với nhau. Ta là đồ đệ của Trương Minh Đà thật, nhưng ta cũng chẳng có bất kỳ quan hệ nào với Quỷ Y Môn.”
“Không sao.” Hồ Hóa Vũ tuyệt không gấp, cười nói: “Dù sao ngươi nhất định đã sớm biết y thuật Quỷ Y Môn. Chúng ta có thể tìm cơ hội trao đổi một chút.”
Trong lúc Hồ Hóa Vũ và Hạ Thiên đang nói chuyện, lão nhân mặc đường trang cũng đã bình tĩnh lại, kêu ầm lên: “Hồ công tử, mau cứu ta.”
“Ồ, Đường lão, ngươi không sao chứ?” Lúc này, Hồ Hóa Vũ mới nhìn thấy lão nhân mặc đường trang chật vật không chịu nổi, liền đưa tay cởi xiềng xích trên người cho ông ta: “Tại sao lại như thế này?”
“Là, là hai người bọn họ hại lão phu thành như vậy.” Lão nhân mặc đường trang vừa mới được tự do, lập tức chỉ tay vào Hạ Thiên và A Cửu: “Hồ công tử, ngươi tuyệt đối đừng để bọn họ lừa gạt. Bọn họ là hạng người cùng hung cực ác, vừa nãy chẳng những đả thương mấy người, còn muốn đưa lão phu vào chỗ chết. Khụ khụ khụ…”
A Cửu thản nhiên nói: “Ta nói, ngươi cũng cao tuổi rồi, làm mấy chuyện hắc bạch điên đảo như thế này, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Lão phu đi thẳng ngồi thẳng, có gì mà phải xấu hổ chứ?” Lão nhân mặc đường trang tức giận trừng mắt nhìn A Cửu: “Hai người các ngươi lại hạ độc thủ với một lão tiền bối sáu mươi chín tuổi như ta, đúng là tội ác tày trời. Hồ công tử, ngươi ngàn vạn lần đừng để bọn họ chạy thoát. Ta hoài nghi bọn họ chính là hắc thủ đằng sau Bình Giang Song Sát, rất có khả năng gây nguy hại cho đồng nghiệp y giới.”
“Đường lão, ngươi cũng mệt rồi, ngươi nên về sớm nghỉ ngơi đi.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười cắt ngang lời nói của lão nhân mặc đường trang, sau đó nói với mấy người bên cạnh: “Đưa Đường lão về phòng.”
Lão nhân mặc đường trang mở to mắt nói với Hồ Hóa Vũ: “Hồ công tử, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Thế nào?” Hồ Hóa Vũ nói:” Mấy ngày qua ngươi mệt quá rồi, ta cho người đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi một chút.”
“Lão phu không mệt.” Lão nhân mặc đường trang nhìn chằm chằm Hồ Hóa Vũ, giọng bi phẫn: “Lão phu ngàn dặm xa xôi từ Thục Trung chạy đến đây là vì công nghĩa, thay đồng nghiệp y giới Nam Cương tranh thủ lợi ích. Bây giờ có người gây bất lợi cho lão phu, còn có thể nguy hại người khác, Hồ công tử ngươi lại thờ ơ?”
Hồ Hóa Vũ giải thích: “Trong khoảng thời gian này đích thật có không ít người đánh chủ ý vào thịnh hội y giới, cũng muốn âm thầm gây chuyện, nhưng Hạ Thiên tuyệt đối không phải loại người đó.”
“Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Lão nhân mặc đường trang phẫn nộ quát: “Chẳng lẽ vừa rồi hắn thiếu chút nữa giết lão phu, ngươi cũng xem như không nhìn thấy?”
“Nếu như ta nhìn không nhầm, hình như Đường lão ngươi ra tay trước.” Hồ Hóa Vũ thản nhiên nói: “Hạ Thiên và vị Cửu cô nương này cũng chỉ là tự vệ, nhưng ngươi đã thua một bậc, sau đó tự mình trúng chiêu.”
Lão nhân mặc đường trang nghe xong, lại càng tức giận, chỉ vào Hồ Hóa Vũ: “Hồ công tử, ngươi thiên vị người ngoài như thế, rốt cuộc là vì cái gì?”
Không đợi Hồ Hóa Vũ trả lời, ông ta đã kết nối lại mấy vấn đề: “Chẳng lẽ quan hệ giữa Đường Môn Nam Cương với cổ tộc còn không bằng một đồ đệ ác ma?”
“Chẳng lẽ hai người này vì tư lợi gây họa cho đồng nghiệp y giới Nam Cương không phải là chuyện lớn?”
“Lần này, tuy nói thịnh hội y giới do cổ tộc ngươi tổ chức, nhưng nếu tâm đồng nghiệp y giới rét lạnh, các ngươi có bù đắp nổi không?”
“Ai là người một nhà, ai là người ngoài, chẳng lẽ trong lòng Hồ công tử còn không phân biệt được?”
Hạ Thiên nhếch miệng, cảm thấy nhàm chán với mấy lời nói nhảm của lão già trước mặt: “Lão đầu, nếu ngươi muốn chết sớm, ngươi có thể nói thêm vài câu nữa.”
“Đừng để ý đến ông ta nữa.” A Cửu vỗ Hạ Thiên, nhẹ giọng nói: “Người này chính là cậy già lên mặt, một lão thất phu giả nhân giả nghĩa mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận