Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2074. Tính tình của hắn không được tốt lắm

Tia sáng kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ là một cái nháy mắt, lưỡi đao đã xẹt qua người Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
"Dám đối đầu với Trần Đô Hành ta, đây chính là kết quả!" Cả người Trần Đô Hành đều dính nước, hắn cầm một thanh đao nhỏ hình dáng kì lạ ở trong tay, thần sắc trên mặt mang theo khoái ý.
Không bao lâu, những đội viên khác cũng nhao nhao bò lên trên bờ, bao gồm tên béo da đen kia.
"Lão đại, đã giải quyết hai tên kia rồi sao?"
"Thực sự là đáng tiếc cho nữ nhân ấy, dáng dấp thật sự rất xinh đẹp."
"Đúng vậy, nếu không chúng ta nhân lúc còn nóng?"
Vài tên đội viên vừa trêu ghẹo lẫn nhau vừa lấy một cái túi được bọc kín không thấm nước, sau đó lấy một viên thuốc nuốt xuống.
"A, tại sao ta không thấy thi thể của hai tên kia đâu?" Tên béo da đen kia uống thuốc xong, bỗng dưng phát hiện một việc cổ quái, không khỏi kêu lên.
Lúc này Trần Đô Hành và các đội viên khác mới phát hiện không thích hợp, trên mặt đất đúng là không có thi thể của Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
"Có khi nào bọn hắn vẫn còn sống, nhân cơ hội chuồn rồi không?"
Trên mặt Trần Đô Hành vẫn còn dính nước, nhưng rồi lại sợ xuất ra mồ hôi lạnh cả người: "Không có khả năng, tuyệt đối không có ai chạy thoát khỏi đao của ta được!"
"Dao của tên đần ngươi quá chậm, thậm chí còn không cắt được một sợi lông của chúng ta." Đúng lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên.
Trong lòng Trần Đô Hành cả kinh, hắn lập tức quay người lại, quả nhiên thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy bình yên vô sự đứng ở nơi đó, không khỏi sợ hãi kêu lên: "Không thể nào!"
"Có gì mà không thể chứ?" Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường, "Tốc độ của ngươi còn không bằng một phần ba tốc độ của Tiểu muội chân dài đâu."
Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại muốn trốn, để ta đạp bay hắn không được sao."
"Tiểu muội chân dài, ta không có trốn nha, là chính tên ngu ngốc ấy đánh trật." Hạ Thiên cười hì hì nói.
Trần Đô Hành nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên ở nơi đó liếc mắt đưa tình, càng là tức giận không kìm nén được: "Chớ có đắc ý quá sớm, vừa rồi chỉ là ta nhất thời thất thủ mà thôi, bây giờ ta sẽ tới kết liễu các ngươi."
"Trần tiên sinh này, hình như chúng ta không có thù oán gì với nhau thì phải?" Ninh Nhụy Nhụy có chút khó hiểu, hỏi: "Có cần thiết phải đến mức ngươi sống ta chết như vậy không?"
Trần Đô Hành cười nói: "Nếu như ta không có đoán sai, hai người các ngươi chắc vừa mới xuống?"
"Vừa xuống?" Cách nói của đối phương khiến Ninh Nhụy Nhụy khá là tò mò, "Ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ các ngươi đã sớm xuống dưới đây?"
Trần Đô Hành gật đầu: "Đương nhiên, chúng ta đã xuống đây hơn sáu mươi năm rồi."
"Trò đùa đó hơi quá trớn rồi đấy, hơn nữa cũng không buồn cười chút nào." Ninh Nhụy Nhụy cảm giác người này càng ngày càng nói chuyện không thiết thực, "Không phải mới vừa rồi các ngươi còn nói mình là sinh viên sao, thế mà nháy mắt đã nói mình đã qua sáu mươi? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa gạt?"
Hạ Thiên chen miệng nói một câu: "Tiểu muội chân dài, cô vốn dĩ rất dễ bị lừa nha."
"Ngươi ngậm miệng lại, không được nói chuyện." Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó nói với Trần Đô hành: "Trần tiên sinh, nếu không thì như vậy đi, chỉ cần ngươi nói hết những gì mà mình biết, ta có thể cân nhắc không so đo chuyện ngươi mạo phạm chúng ta vừa rồi."
Trần Đô Hành cười, nhìn Ninh Nhụy Nhụy: "Ninh tiểu thư, ta nên nói ngươi ngây thơ hay là ngu xuẩn đây?"
"Tên ngu ngốc nhà ngươi mới ngu xuẩn thì có." Hạ Thiên khó chịu, "Mặc dù Tiểu muội chân dài đúng là có chút ngu ngốc, nhưng nàng ấy là bạn gái của ta, ngươi không có tư cách đánh giá nàng ấy."
"Còn xin Trần tiên sinh giải đáp giúp ta một chút nghi hoặc, ta thật sự rất hiếu kì." Ninh Nhụy Nhụy không sao cả, lúc trước khi nàng còn làm vận động viên cũng thường xuyên bị người khác vô duyên vô cớ nhục mạ, cho nên những lời này cũng không thể tạo thành tổn thương gì cho nàng, ngược lại nghe thấy Hạ Thiên nói làm nàng không nhịn được trợn trắng mắt.
Trần Đô Hành nói: "Chờ khi nào các ngươi chết thì ta sẽ nói hết cho các ngươi."
"Vậy thì chúng ta không có cách nào hàn huyên được rồi." Ninh Nhụy Nhụy cảm giác những người mà nàng chạm mặt sau này đều có một chút kì quái, hoặc nên nói là cả đám đều có chút thần kinh không bình thường. Hơn nữa mỗi một người đều có năng lực kỳ kỳ quái quái, xem ra thế giới dưới đáy biển này quả thật có không ít bí mật.
"Tiểu muội chân dài, nếu như cô muốn hỏi cái gì thì ta có thể giúp cô nha." Hạ Thiên bỗng nhiên cười hì hì nói với Ninh Nhụy Nhụy: "Chỉ cần cô lại khen thưởng cho ta thêm chút nữa là được rồi."
"Vậy thì quên đi ha, chính ta có thể giải quyết những người kia nha." Ninh Nhụy Nhụy từ chối, nàng biết hiện tại mình không thể nhượng bộ tên lưu manh này được, bằng không thì hắn tuyệt đối sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Ninh tiểu thư xinh đẹp như vậy, thực sự là quá đáng tiếc." Trần Đô Hành xoay thanh đao trong tay, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo: "Nhưng mà ai bảo các ngươi là người mới tới chứ, ta cũng đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không nỡ bỏ tên bạn trai chẳng ra sao này, vậy thì cũng đừng trách ta."
Ninh Nhụy Nhụy nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất là chớ chọc giận hắn, tính tình của hắn từ trước đến nay không được tốt lắm, có đôi khi ta muốn cản cũng cản không được."
"Tiểu muội chân dài, sao cô lại nói xấu ta như vậy chứ?" Hạ Thiên bĩu môi, "Nói nhảm nhiều với tên có trí thông minh thấp đấy làm gì, đánh hắn không phải được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận