Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2725: Chỉ thế mà thôi

“Nghiệt súc, ngươi kêu la cái gì?” Người áo đen giận dữ quát lớn với long mạch: “Có thể giúp bổn tông phi thăng chính là vinh hạnh của ngươi. Ngươi vừa mới hóa hình đã cho rằng mình ghê gớm. Bổn tông vì ngươi mà mưu đồ trên trăm năm, còn có thể để ngươi tránh thoát sao?”
Nói xong, hắc khí trong lòng bàn tay càng lúc càng dày đặc, trong nháy mắt nuốt mất long mạch, tiếng rống của con rồng càng lúc càng yếu.
“Chờ bổn tông phi thăng tiên giới, ta sẽ thay ngươi thụ bi lập miếu, ca ngợi chiến công của ngươi.” Người áo đen cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Bây giờ, ông ta chỉ cần luyện hóa long mạch, ông ta có thể mở ra tiên môn: “Đây là mệnh của ngươi, ngươi có giãy dụa cũng trốn không thoát đâu, càng không có người nào có thể cứu ngươi.”
Không bao lâu sau, hắc khí cuồn cuộn bao phủ long mạch, tiếng rống long mạch dần dần không thể nghe thấy, dường như linh tính đã bị luyện hóa.
“Rất tốt, ngươi làm như vậy rất đúng.” Người áo đen cực kỳ đắc ý, muốn gom hết tất cả linh khí trong linh mạch cho bản thân sử dụng. Kết quả, ông ta vừa ra tay đã ngẩn người, kinh ngạc kêu lên: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Người áo đen phát hiện trong hắc khí hoàn toàn không có thứ gì. Đừng nói long mạch, ngay cả linh khí cũng không còn một tia. Long mạch vừa rồi còn bị ông ta bắt giữ đã biến mất.
“Long mạch đâu?” Người áo đen lo sợ không yên nhìn xung quanh, nhưng không tìm được tung tích của long mạch: “Là ai? Ngươi cút ra đây cho bổn tông. Ngươi dám tự tiện ăn cắp long mạch của bổn tông, ngươi muốn chết rồi.”
“Đừng kêu nữa, là ta làm đấy.” Hạ Thiên không biết từ lúc nào xuất hiện trên đài cao, mỉm cười nhìn ông ta.
Người áo đen nhìn thấy Hạ Thiên giống như nhìn thấy quỷ, không khỏi hít sâu một hơi, cả kinh kêu lên: “Ngươi! Làm sao ngươi có thể ra được? Bổn tông đã tăng thêm hơn một trăm cấm chế trên người ngươi. Cho dù ngươi có là Đại La Kim Tiên, muốn giải khai toàn bộ cũng phải mất nửa ngày.”
“Ngươi quá đề cao mình rồi, lại còn Đại La Kim Tiên. Đúng là ngu ngốc!” Hạ Thiên ngáp một cái, trào phúng: “Đám cấm chế đó của ngươi vô dụng với ta. Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đứng đây mặc cho ngươi gia tăng cấm chế rác rưởi này lên người ta?”
Người áo đen nghẹn lời, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Ta còn tưởng ngươi có chiêu thức gì vui, kết quả chờ cả nửa ngày, ngươi ngay cả một long mạch vừa mới hóa hình cũng không giải quyết được, thật khiến người ta thất vọng.” Hạ Thiên nhếch miệng, gương mặt thể hiện sự nhàm chán: “Nếu đã như vậy, ta không lãng phí thời gian với loại người ngu ngốc như ngươi nữa.”
“Hạ Thiên, ngươi đừng có đắc ý.” Người áo đen lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi phá được cấm chế của ta thì ngươi sẽ có tư cách chiến với ta một trận. Ta không ngại nói cho ngươi biết, cho đến bây giờ bổn tông hoàn toàn không để ngươi vào mắt.”
“Ngươi khôi hài thật đấy.” Hạ Thiên bật cười: “Ngươi có để ta vào mắt hay không liên quan gì đến ta. Ta muốn đánh ngươi thì đánh ngươi, hoàn toàn chẳng cần tư cách.”
“Vậy ngươi đi chết đi.” Người áo đen giận không kìm được, đánh ra một luồng hắc khí cuồn cuộn như sát thần lấy mạng phóng đến chỗ Hạ Thiên.
Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, xích lại gần người áo đen, cười nói: “Ngươi làm như vầy mới đúng. Muốn đánh thì đánh, nói nhiều như thế để làm gì.”
Nói xong, hắn đánh một quyền vào ngực người áo đen.
Một quyền này không lòe loẹt, là một cú đấm thẳng, thậm chí còn không mang theo linh khí, là một cú đấm bình thường.
Người áo đen không dám đón đỡ, bởi vì ông ta đã điều tra qua Hạ Thiên, biết những quyền cước nhìn như đơn giản của hắn nhưng lại che giấu sát cơ to lớn.
Đã không dám nhận, vậy thì chỉ có tránh.
“Hừ, loại nắm đấm mềm nhũn này chỉ dành cho mấy người đàn bà.” Người áo đen quyết định tránh đi quyền phong nhưng không muốn tỏ ra yếu thế, mở miệng giễu cợt một câu, sau đó giơ song chưởng nghênh tiếp nắm đấm Hạ Thiên.
Hắc khí bên trong song chưởng cuồn cuộn tuôn ra, che phủ ánh mắt của Hạ Thiên.
Thừa dịp đó, người áo đen lập tức lẫn vào trong hắc khí, muốn cho Hạ Thiên một kích trí mạng.
“Ngươi muốn tránh sao? Vô dụng thôi.” Hạ Thiên lắc đầu: “Ngươi không thoát được một quyền này đâu.”
Người áo đen bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Hạ Thiên, trong lòng bàn tay chẳng biết từ khi nào cầm một thanh hắc đao, lạnh lùng nói: “Trốn? Bổn tông cần trốn sao? Buồn cười! Loại mãng phu như ngươi hoàn toàn không hiểu gì về sách lược. Hôm nay, ngươi sẽ chết dưới đao của ta.”
Hắc đao chém thẳng xuống đầu Hạ Thiên, tốc độ cực nhanh, như một tia chớp màu đen, không cho Hạ Thiên thời gian chạy trốn.
Tuy nhiên, Hạ Thiên không hề có ý né tránh. Quyền thế lúc trước chưa hết, vẫn duy trì tư thế ra quyền như cũ.
Vèo!
Hắc đao chém Hạ Thiên từ đầu đến chân thành hai nửa, cơ thể tàn phế trong nháy mắt bị hắc khí đốt thành tro.
“Ha ha ha, Hạ Thiên, ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.” Người áo đen không khỏi vui mừng quá đỗi, cười vang: “Trước kia, bổn tông đã đánh giá cao ngươi, còn tưởng rằng ngươi có thể đại chiến với ta ba trăm hiệp, nghĩ không ra ngươi lại bị giết một cách dễ dàng như vậy. Phốc!”
Lời còn chưa nói hết, người áo đen đột nhiên cảm thấy phần bụng của mình truyền đến một cơn đau khủng khiếp không cách nào hình dung, không tự chủ được há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
“Ta đã nói rồi, ngươi không tránh được một quyền này đâu.” Hạ Thiên thu hồi nắm đấm đánh vào hư không.
Người áo đen không khỏi nghẹn họng, nghĩ mãi cũng không ra. Ông ta rõ ràng đã né được nắm đấm, nhưng vì sao vẫn bị quyền kình đánh trúng?
Hơn nữa, một quyền này còn rất nặng.
Ông ta có cảm giác giống như bị vô số ngọn núi đụng trúng, ngũ tạng lục phủ đã sớm được ông ta rèn đúc như king kong, lúc này ngay cả một giây cũng không chịu được, vỡ thành cặn bã, ngay cả nhục thân mơ hồ cũng có cảm giác sắp nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận