Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2762: Sao ngươi vào được

“Trịnh Tiểu Kiệt hình như có chút không đúng.” Bạch Thanh Dương và Lý Phượng Dĩnh nghe vậy tức tốc bước vào biệt thự, đến căn phòng mà nam tử mặt chữ quốc và Trịnh Tiểu Kiệt đang ở.
Lúc này, Trịnh Tiểu Kiệt vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường, cả người bắt đầu trở thành màu đen, đôi mắt cũng biến thành hạt châu như gỗ khắc ra, mất đi khí tức linh động.
Trong căn phòng, ngoại trừ nam tử mặt chữ quốc, Bạch Thanh Dương và Lý Phượng Dĩnh thì còn có một nam nhân trung niên trông như bác sĩ.
Sau khi nam nhân trung nhiên này tiến hành kiểm tra cho Trịnh Tiểu Kiệt, hắn thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.”
“Bác sĩ Phương, rốt cuộc hắn làm sao?” Nam tử kia gấp gáp hỏi: “Không thể trực tiếp cấy hạt giống sao?”
Bạch Thanh Dương cũng hỏi: “Ngươi nói đáng tiếc thì là đáng tiếc cái gì?”
Lý Phượng Dĩnh chỉ vết nứt màu đen trên người Trịnh Tiểu Kiệt, nghi ngờ nói: “Dấu vết trên người hắn có chút không giống chứng ăn mòn tim.”
“Xác thực thì Triệu tiên sinh không phải phát tác chứng ăn mòn tim.” Bác sĩ Phương lại đâm mấy châm vào người Trịnh Tiểu Kiệt, hai mắt sáng quắc nói: “Đúng là châm pháp vô cùng thần kỳ, chỉ với hai châm đã có thể mô phỏng được triệu chứng ăn mòn tim trên người hắn, đúng là quá giỏi.”
“Có ý gì?” Nam tử mặt chữ quốc càng nghe càng mơ hồ, bức bối nói: “Bác sĩ Phương, đừng vòng vo nữa.”
“Trực tiếp nói ra đi, rốt cuộc hắn có thể cứu được hay không, hơn nữa vừa nãy ngươi nói không phải chứng ăn mòn tim thì là cái gì?”
“Hắn chưa chết cũng không bị bệnh, đương nhiên không cần cứu.” Bác sĩ Phương cười hì hì, “Lại nói Trịnh tiên sinh cũng trải qua ba lần cải tạo cơ thể, không dễ dàng sụp đổ vậy đâu.”
“Sở dĩ hắn biến thành thế này là vì có người dùng châm pháp động tay động chân với hắn.”
Bạch Thanh Dương lập tức nói chắc nịch: “Tuyệt đối là do Hạ Thiên!”
“Hạ Thiên?” Bác sĩ Phương đầu tiên là ngơ ngác, sau đó có chút vui mừng nói: “Là vị thần y đệ nhất thiên hạ kia sao?”
“Nghe nói châm pháp của hắn có thể cứu sống người chết, làm mới da thịt trên xương trắng, ta vẫn luôn muốn gặp một phen, không phải hắn đã mất tích vào mười mấy năm trước sao, tại sao lại xuất hiện chứ?”
“Bác sĩ Phương, tin tức của ngươi quá hạn hẹp rồi, thỉnh thoảng ra ngoài xem có tin mới gì không đi.” Lý Phượng Dĩnh có chút hạn héo lời khuyên nhủ: “Trước giờ Hạ Thiên chưa từng mất tích, chỉ là bớt xuất hiện trên giang hồ thôi.”
“Có điều gần đây hắn bắt đầu xuất hiện lại, trước đó vẫn luôn ở thành phố Quế và Giang Hải, cho nên bên Kinh thành không biết.”
“Ý của ngươi là bây giờ hắn đang ở Kinh thành?” Bác sĩ Phương không khỏi vui mừng xoa tay, “Vậy quá tốt, hắn ở đâu thế, ta nhất định phải đến gặp hắn, tìm hắn luận bàn y thuật!”
Bạch Thanh Dương bất mãn nhắc nhở: “Bác sĩ Phương, tốt nhất ngươi nhớ kỹ vào, Hạ Thiên là kẻ thù của chúng ta, ngươi sùng bái hắn ta như thế, điện chủ sẽ không vui đâu.”
Bác sĩ Phương lập tức ngừng cười, sau đó nói: “Cùng lắm sau khi luận bàn xong ta cắt cổ hắn là được chứ gì.”
“Bây giờ không phải lúc nói cái này.” Nam tử mặt chữ quốc lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, “Bác sĩ Phương, tóm lại là ngươi nhanh chữa trị cho Trịnh Tiểu Kiệt đi, điện chủ rất coi trọng hắn đấy, tuyệt đối không thể để hắn chết.”
“Ấy, cho nên mới nói đáng tiếc.” Bác sĩ Phương vừa vuốt châm vàng, vừa lẩm bẩm, “Thật ra thân thể hắn là tài nguyên nghiên cứu tuyệt hảo, nói không chừng có thể tìm ra được phương pháp hành châm vận khí của Hạ Thiên, đến lúc đó ta có thể nắm giữ y thuật cao siêu của hắn, thay thế danh hiệu thần y đệ nhất thiên hạ.”
“Đồ đần nhà ngươi còn nằm mơ à.”
Đúng lúc này, trong căn phòng bỗng dưng nhiều thêm một giọng nói lười biếng.
Đám người ở trong nghe thấy âm thanh này lập tức cả người cứng ngắc, mồ hôi túa ra như mưa.
Không biết từ khi nào Hạ Thiên đã lười biếng ngồi xổm bên bệ cửa sổ, mỉm cười hì hì nhìn bọn họ.
“Hạ Thiên!” Bạch Thanh Dương vô cùng kinh ngạc, giơ tay liền bắn ra mấy đạo hắc quang, “Chịu chết đi.”
Hạ Thiên tùy ý hất tay: “Kiểu trò chơi này không có tác dụng với ta đâu, tốt nhất đừng lãng phí thời gian.”
“Sao ngươi vào được, rõ ràng ta đã sắp xếp mười mấy Thập Lân Vệ, còn thêm Bách Lân Vệ tuần tra!” Lý Phượng Dĩnh cũng kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài, “Bọn họ thế mà lười biếng như vậy, sao có thể thế được.”
“Cái gì mà Thập Lân, Bách Lân, chưa từng nghe qua.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ngược lại có mấy tên đần muốn ngăn cản ta, ta tiện tay xử lý hết rồi.”
“Tiện tay xử lý?” Lý Phượng Dĩnh bỗng dưng tức giận, chỉ vào Hạ Thiên quát mắng: “Hạ Thiên, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng năng lực chém gió cũng ghê đấy.”
“Ngươi có biết Thập Lân Vệ và Bách Lân Vệ có ý nghĩa gì không, một Thập Lân Vệ tương ứng với mười mấy sát thủ đỉnh cấp thế giới được huấn luyện, bọn họ đều là thủ vệ do điện chủ đích thân bồi dưỡng, sao có thể bị người tiện tay xử lý chứ.”
“Loại đần đấy cho dù thêm mười nghìn tên nữa cũng không có tác dụng.” Hạ Thiên cười hì hì: “Phế vật chính là phế vật, sẽ không bởi vì số lượng lớn mà trở lên lợi hại, chỉ sẽ càng thành phế vật hơn thôi.”
“Ngươi mới là phế vật! Ngươi đến đúng lúc lắm, hôm nay ta phải khiến ngươi chết ở đây!” Nam nhân mặt chữ quốc trông thấy Hạ Thiên, dưới đáy lòng hắn bỗng trào dâng một cảm giác nguy hiểm, kèm theo sự hưng phấn không nói thành lời.
Nếu như hắn có thể giết chết Hạ Thiên, vậy thì lập công lớn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận