Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2025. Chỉ nhìn thôi à?

"Chuyện gì thế này? Không phải đã bảo bọn hắn không được quấy rầy rồi sao?" A Cửu lập tức có chút mất hứng, vì không muốn bị người khác quấy rầy nên nàng đã không gọi điện thoại kêu nhân viên phục vụ lên đây, tại sao bây giờ còn có người tới nhấn chuông cửa nữa?
"Cho nên ta nói Cửu nha đầu vẫn còn kém thông minh mà, nàng hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài sao?" Hạ Thiên lắc đầu, "Gian phòng cách vách đến lúc thanh toán, nhưng bọn hắn còn chưa đi nạp tiền, vì vậy nhân viên phục vụ đi gõ cửa, tiếp theo không nghe thấy bên trong có tiếng trả lời, bọn hắn mở cửa xông vào, kết quả nhìn thấy tình trạng trong như vậy cho nên vội vàng báo cảnh sát, bây giờ thì cảnh sát đã tới rồi."
"Cảnh sát tới thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?" A Cửu không cao hứng cho mấy.
"Ồ, bọn hắn tới đây là để hỏi thăm một chút tình huống mà thôi, không sao đâu, vừa lúc để bọn hắn đi mua đồ ăn cho chúng ta." Hạ Thiên đi tới mở cửa, nhìn hai người cảnh sát đứng ở cửa ra vào hỏi, "Các ngươi có quen biết Hoàng An Bình không?"
Hai người cảnh sát kia vốn dĩ đang muốn hỏi chuyện, nghe nói như thế thì lập tức sững sờ, nghĩ thầm đây là ai mà lại muốn lấy tên Hoàng An Bình ra làm màu?
"Ta là Hạ Thiên." Hạ Thiên lại nói, "Có thể là các ngươi không biết tên của ta, nếu như không biết thì các ngươi đi hỏi Hoàng An Bình một chút......"
"A, anh chính là Hạ Thiên sao, chúng ta đã biết......" Một người cảnh sát vội vàng trả lời.
"Ồ, biết rồi thì tốt, nếu như các ngươi muốn hỏi thăm việc đã xảy ra ở phòng bên cạnh thì có thể đi tìm một người mẫu tên là Liễu Liễu. Nhưng trước đó thì các ngươi đi mua chút đồ ăn đưa tới đây, ta lười đi xuống dưới. À, không được mua ở đây, khách sạn này chẳng có gì ăn được cả, các ngươi đi mua ở ngoài cho ta." Hạ Thiên nói nhanh.
"A, được, được." Người cảnh sát kia có chút ngẩn người.
"Được rồi, nhớ kỹ mua nhiều một chút, còn nữa, mua một ít hoa quả tới đây, dâu tây nho, cherry các loại, mua tất cả, tóm lại ăn ngon thì mua, đợi lát nữa ta sẽ đưa tiền cho các ngươi." Hạ Thiên lại dặn dò một câu.
"Được, được, hai người chúng ta đi ngay đây." Người cảnh sát kia hiển nhiên là có nghe qua tên tuổi của Hạ Thiên, đây chính là chỗ tốt khi ở Giang Hải, ở đây có rất nhiều người nhận ra hắn.
Hạ Thiên đóng cửa phòng, trở lại trên giường.
"Nè, làm sao mà chàng ở trong đây lại có thể biết rõ ràng những chuyện bên ngoài đến vậy?" A Cửu có chút không vui, "Chàng không chuyên tâm, có phải cảm thấy lực hấp dẫn của ta chưa đủ có phải không?"
"Cửu nha đầu, đây là do công lực của nàng quá kém." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Ta chỉ thuận tiện nghe được động tĩnh phòng bên cạnh mà thôi, ừm, đây chính là nguyên nhân nàng ngốc hơn ta."
"Chàng mới là người nhất tâm nhị dụng." A Cửu vẫn lộ ra vẻ mặt không vui, "Ta cũng không tin chàng ở chung với những nữ nhân khác cũng như thế này!"
"Ồ, thật ra mỗi khi ta ở bên vợ Chân Dài đều là nàng ấy không quá chuyên tâm, nếu có người nào tới thì khẳng định là nàng ấy sẽ biết trước cả ta." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Nhưng Muội Muội Chân Dài nói chuyện kia thật ra là bởi vì tính cảnh giác trời sinh, bởi vì lúc trước nàng ấy thường xuyên ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên mặc kệ lúc nào đều sẽ có lòng cảnh giác."
Hắn nhìn A Cửu, tiếp tục nói: "Nói cách khác, cuộc sống của Cửu nha đầu nàng trải qua rất thư thái, cho nên bình thường không hề có một chút tính cảnh giác nào. Lỡ như có kẻ địch đến, nàng cũng sẽ không thể biết trước được, như vậy là sẽ rất nguy hiểm."
"Được rồi, coi như là ngươi nói có lý đi." A Cửu quyết định không tranh luận với Hạ Thiên về chủ đề này, nghĩ thầm hắn vốn dĩ cũng không phải là đặc biệt thích nàng, vừa ngủ vừa nghĩ đến chuyện khác cũng chuyện bình thường, nàng cần gì phải yêu cầu quá nhiều chứ?
Thật ra cho dù A Cửu có muốn rối rắm hơn nữa thì cũng không có thời gian, bởi vì hắn lại bò lên trên giường rồi.
Gần một tiếng sau, hai người cảnh sát kia đã mua rất nhiều đồ ăn, nhưng bọn hắn chỉ đặt ở cửa ra vào, sau đó hai người đứng ở chỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa phòng tự động mở ra, đồ ăn tự động bay vào, sau đó một chồng tiền bay tới trước mặt bọn hắn, cuối cùng cửa phòng tự động đóng lại.
Hai người cảnh sát kia quyết định coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn có chuyện bọn hắn cần đi làm, đó chính là đi tìm nữ người mẫu tên là Liễu Liễu kia.
Có lẽ vì Y Tiểu Âm cố ý dành thời gian cho A Cửu, cho nên suốt cả ngày Y Tiểu Âm không lại gọi điện thoại nữa, mà A Cửu cũng ở trên giường vui vẻ có hơn một ngày, đói bụng thì ăn, mệt mỏi cũng ăn, ăn xong tiếp tục hăng hái chiến đấu, dù sao thì nàng đã là một đại cô nương trưởng thành, đương nhiên phải làm chút việc yêu thích của người trưởng thành rồi.
Hơn nữa nàng cảm thấy Hạ Thiên vẫn rất thích nàng, cái dáng vẻ tham lam kia khiến nàng rất hưởng thụ, cho nên nàng đã quyết định không đi truy cứu những chi tiết nhỏ nhặt kia nữa, vui vẻ là được rồi.
Ít nhất, từ giờ trở đi, nàng cảm thấy mình xem như tương đối hoàn chỉnh, không còn giống như trước đó, tinh thần luôn phải dựa vào người khác, cơ thể cũng như vậy, mà bây giờ, cho dù là tinh thần hay là cơ thể thì chúng đều thuộc về bản thân nàng.
"Chàng có thể yên lặng ngắm cảnh được không hả...." Lại đến buổi tối, A Cửu tiếp tục ở cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm ngoài, hắn cũng ở bên cạnh, đương nhiên hắn cũng không phải ngắm phong cảnh.
"Cửu nha đầu, nàng cứ ngắm phong cảnh đi, ta nhìn nàng là được rồi." Hạ Thiên cười hì hì nói.
"Chàng chỉ nhìn thôi à?" A Cửu hừ nhẹ một tiếng, vốn dĩ nàng thật đúng là đang ngắm cảnh, Hạ Thiên cũng chỉ là đang nhìn nàng, nhưng mà bởi vì nàng không mặc quần áo cho nên gia hỏa này mới nhìn một chút lại bắt đầu táy máy tay chân.
Lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng A Cửu cũng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng Hạ Thiên hình như vẫn không biết mệt mỏi, cái này khiến nàng có chút xúc động muốn đuổi hắn đi, nhưng nàng lại có chút không nỡ, dù sao thì tư vị đó cũng làm cho nàng rất hưởng thụ.
Khi chuông điện thoại di động của Hạ Thiên vang lên lần nữa, nàng lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nàng cảm thấy cuối cùng thì mình cũng có thể được giải thoát rồi, tên sắc lang này chắc là phải đi.
"Tiểu muội chân dài, nhanh như vậy mà nàng đã nhớ đến ta rồi à?" Hạ Thiên cầm lấy điện thoại nghe máy, mà khi nghe được Hạ Thiên nói như vậy, trong lòng A Cửu nhất thời có chút buồn bực, tên lưu manh chết tiệt ấy còn đang ở trên người nàng đấy, thế mà còn liếc mắt đưa tình với người khác.
Nhưng cuộc điện thoại này lại không phải do Y Y tỷ gọi tới, mà lại là của Ninh Nhụy Nhụy?
"Ngươi ở đâu? Ta có việc tìm ngươi." Giọng điệu của Ninh Nhụy Nhụy có chút mệt mỏi.
"Ta đang ở Giang Hải, ngươi đang ở đâu vậy?" Hạ Thiên nhận ra trong giọng nói Ninh Nhụy Nhụy không được bình thường, "Hay để bây giờ ta đi tìm ngươi?"
"Không cần, ta cách Giang Hải không xa, ta tới đó là được rồi." Ninh Nhụy Nhụy nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, không phải Tiểu muội chân dài đang thám hiểm ở dưới đáy biển sao? Sao đột nhiên lại chạy đến gần Giang Hải chứ?
"Nhụy Nhụy làm sao vậy?" A Cửu không khỏi tò mò.
"Ta cũng không rõ ràng cho lắm, đợi lát nữa nàng ấy đến thì sẽ biết thôi." Hạ Thiên thật đúng là không quá xác định rốt cuộc Ninh Nhụy Nhụy đã xảy ra chuyện gì, "Cửu nha đầu, hay nàng ở đây nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm nàng ấy."
"Ta......" A Cửu vốn dĩ muốn nói cùng đi với hắn, nhưng lại đột nhiên cảm thấy một cỗ cơn mỏi ập đến, sau đó nàng mới nhớ tới mình thật sự cần nghỉ ngơi, lập tức đổi giọng điệu, "Vậy được rồi, ta ngủ một lát."
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đúng là đang ở rất gần thành phố Giang Hải, mà nàng có thể đi tới nơi này, thật sự rất gian nan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận