Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2380. Hải Đại Phú

Hai người Hạ Thiên đi không bao xa, trước mặt liền có một thanh niên mặc đồng phục trắng có số thứ tự, nhìn thấy bọn hắn liền vừa cười vừa nói: “Xin hỏi hai vị tới tham gia Trường Sinh hội sao?”
“Các ngươi là ai?” A Cửu đánh giá người này, thuận miệng hỏi.
Thanh niên trước ngực thêu số hiệu mười một cười trả lời: “Chúng ta là nhân viên đón tiếp của Trường Sinh hội, phụ trách tiếp đãi tất cả khách quý lên đảo.”
A Cửu cười hỏi ngược lại: “Các ngươi không sợ đón sai người sao?”
“Vị tiểu thư này nói đùa rồi, mặc kệ thân phận gì, lai lịch ra sao...... Tất cả người lên đảo, đều là khách quý của hội chủ chúng ta.”
Thanh niên số mười một cười nói: “Hai vị khách quý xin mời đi theo ta, chúng ta đã xếp phòng cho tất cả khách nhân trong hội.”
A Cửu lại hỏi: “Vậy khi nào thì bắt đầu Trường Sinh hội?”
“Chuyện này ta cũng không rõ, mong hai vị khách quý chờ ở trong phòng rồi sẽ được thông báo.” Thanh niên số mười một trả lời.
“Vậy ngươi có biết có bao nhiêu người tham gia Trường Sinh hội hay không?”
A Cửu lại hỏi, nàng cũng chỉ tỏ vẻ hứng thú, thử xem có moi được tin tức hữu dụng gì hay không.
Thanh niên số mười một ngược lại trả lời: “Hai vị hẳn là đợt khách cuối cùng, tổng cộng ba mươi hai người.”
“Làm sao ngươi biết sau đó sẽ không có người đến?” A Cửu hơi nghi ngờ nói.
Đúng lúc này, Hạ Thiên bỗng nhiên mở miệng nói: “Cửu nha đầu, biết được việc này thật ra cũng không khó, bởi vì hòn đảo này là biết di chuyển.”
“Qua khoảng thời gian này, chẳng mấy chốc sẽ trôi đến nơi khác, sau đó coi như có người đến cũng không tìm thấy hòn đảo này.”
“Vị tiên sinh này nói rất đúng.” Thanh niên số mười một cũng không ngờ Hạ Thiên lại biết chuyện này, “Thời gian không còn sớm, mời hai vị đi theo ta.”
Nơi đây có một tòa núi non không cao không thấp, cấu tạo kì lạ núi, hướng mặt trời, mặt là một con dốc nghiêng nghiêng, một bên khác lại là vách đá thẳng đứng như được kiếm gọt.
Cái gọi là phòng, kỳ thực chính là những lỗ thủng trên vách đá dựng đứng kia, từ phần đỉnh của tòa núi kéo dài đến phần đáy tựa như vực sâu.
Thanh niêm số mười một dẫn Hạ Thiên và A Cửu chậm rãi đi lên sườn dốc, xuyên qua một cánh của được ẩn nấp, tiến vào trong một cái sơn động.
Bên trong sơn động đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng thậm chí có chút giống với ở bên ngoài vào ban ngày, bày biện ở bên trong và kiến trúc ngược lại có chút hương vị khoa học kỹ thuật.
Chờ đi đến một đại sảnh rộng lớn, thanh niên số mười một để Hạ Thiên và A Cửu chờ trong chốc lát, hắn đi giúp hai người đăng ký một chút.
“Nơi này kỹ thuật cao đấy.”
A Cửu vô cùng, bên trong hang núi này vậy mà được hiện đại hoá như thế, “Tốn tiền nhiều như vậy, trang trí sặc sỡ như vậy rốt cuộc tên trường sinh chủ kia muốn làm cái gì?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cửu nha đầu, hắn cũng gọi là trường sinh chủ, vậy khẳng định là muốn trường sinh bất tử nha.”
“Trường sinh bất tử?” A Cửu hờ hững thở dài, “Thật sự hấp dẫn người khác như vậy sao?”
Hạ Thiên có chút không hiểu hỏi: “Cửu nha đầu, nàng không muốn trường sinh bất tử?”
“Nếu như cuộc đời không còn gì đáng tiếc, vậy trường sinh có ý nghĩa gì?” Đối với nhân sinh, A Cửu có ý nghĩ của chính mình, “Một mình sống lâu quá thì có gì tốt chứ?”
“Nhưng nàng không phải một mình nha.”
Hạ Thiên ôm eo A Cửu, cười hì hì nói: “Nàng còn có ta, còn có vợ Y Y, nếu như nàng cảm thấy cô đơn, vậy thì chúng ta có thể sinh nhiều con một chút.”
Vẻ mặt A Cửu đỏ ửng, bất mãn trừng Hạ Thiên: “Nghĩ hay quá nhỉ, ai muốn sinh con với chàng.”
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói có vẻ gợi đòn, hèn hạ nói: “Vị mỹ nữ kia, nếu như không chê thì ngươi có thể sinh con với ta.”
A Cửu nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện kẻ nói chuyện chính là một người mặc đồ vét mập mạp, cơ thể vạm vỡ, đầu mượt mà, ngũ quan dồn đống lại, nhìn qua chẳng khác gì đồ con lợn.
“Đồ lợn béo đúng là tự tìm cái chết, còn dám đùa bỡn nữ nhân của ta.” Hạ Thiên khó chịu trừng tên mập mạp này, tàn bạo nói.
“Ha ha, nữ nhân của ngươi?” Mập mạp mặc vét cười he he, khinh miệt liếc nhìn Hạ Thiên, rồi quay đầu nói với thanh niên số ba đi theo sau lưng: “Cho hắn ba triệu, bảo hắn cút xéo đi.”
Thanh niên số ba lập tức lấy ra smartphone không biết là nhãn hiệu gì, nói với Hạ Thiên: “Xin hỏi mã hóa lên đảo của vị khách nhân này là bao nhiêu, ta có thể lập tức chuyển khoản cho ngài ba triệu.”
“Mã hóa lên đảo là trò gì?” Hạ Thiên nhếch mép nói.
Mập mạp mặc vét nghe vậy, không khỏi cười ha ha: “Xem ra hai người các ngươi vẫn chưa đăng ký à, vậy thì càng dễ xử lý.”
“Ta muốn trưng dụng nữ nhân này ngay lập tức, ngươi chuyển khoản cho hội chủ các ngươi một trăm triệu đi.”
“Căn cứ theo điều lệ trên Tiêu Đảo, thì tất cả những người không ghi danh đều là vật phẩm, có thể cung cấp mua bán, ngài hoàn toàn có quyền lợi này.”
Thanh niên số ba gật đầu, lập tức mở điện thoại di động lên bấm vào app nào đó, nhập một dãy số sau đó nới với A Cửu: “Vị tiểu thư này, bây giờ ngươi đã là vật phẩm tư nhân của tiên sinh Hải Đại Phú kia.”
“Ngươi mới là vật phẩm.”
A Cửu bất mãn nói: “Còn có Hải Đại Phú không phải thái giám sao?”
Mập mạp mặc vét cũng không tức giận, hèn mọn cười nói: “Ông đây có phải thái giám hay không, đến buổi tối ngươi sẽ biết...... A!”
Lời còn chưa nói hết, cả người Mập mạp mặc vét liền bay ra ngoài, tựa như đạn pháo nện vào vách tường mười mấy mét, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận