Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2721: Mời ngươi thi triển

“Ta đang sống rất tốt, tại sao ta lại muốn chết chứ?” Tông chủ Ẩn Tông cười ha hả nhìn Hạ Thiên: “Mặc dù thực lực của ta yếu hơn ngươi một chút, nhưng ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy.”
Hạ Thiên mỉm cười hỏi ngược lại một câu: “Thật sao?”
“Đương… A!” Vị Tông chủ Ẩn Tông chỉ nói được một chữ, bên trong cơ thể bắt đầu có cảm giác dời sông lấp biển, sau đó không thể động đậy được, cả người giống như cây cối bốc hơi, nhanh chóng khô héo: “Ngươi đã làm gì ta?”
“Không có gì, chỉ đâm ngươi hai châm mà thôi.” Hạ Thiên uể oải đáp.
“Không thể nào.” Tông chủ Ẩn Tông lắc đầu thật mạnh. Ông ra biết rất rõ bản lãnh của Hạ Thiên, cho nên ông ta vẫn luôn phòng bị, nhưng vạn lần vẫn không nghĩ đến lại bị trúng chiêu: “Ta chưa hề để ngươi đến gần, ngươi hoàn toàn không có cơ hội thi châm với ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Khi ngươi ở trên xà ngang, ta cũng ở trên xà ngang, rõ chưa?”
“Thì ra là thế.” Ông cụ tóc trắng bỗng nhiên nhớ lại. Khi đó ông ngẩng đầu nhìn thấy vị Tông chủ, còn có Hạ Thiên, hai người giống nhau như đúc đứng ở đó, cũng chính vì vậy ông mới đứng ngây ra ngay tại chỗ: “Nhưng vì sao ta lại quên mất chuyện này?”
Hạ Thiên mỉm cười: “Bởi vì ngươi cũng đã trúng một châm của ta, nhưng các ngươi quá nhàm chán, tuyệt không thống khoái, cho nên ta đi cứu đại sư phụ và tiểu muội chân dài trước.”
Tông chủ Ẩn Tông vẫn không cách nào tiếp nhận: “Ngươi chỉ biết nói hươu nói vượn. Cho dù ngươi có Nghịch Thiên Bát Châm, chẳng lẽ ngươi còn có Di Hình Hoán Ảnh và thuật ẩn thân sao? Ngươi ở bên cạnh ta, làm sao ta có thể không phát hiện được?”
“Có thể hay không thể, ngươi cũng đã trúng chiêu của anh rể ta, ngươi cứ xoắn xuýt mãi cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Tông chủ Ẩn Tông vô cùng ngạc nhiên. Đúng là không có ý nghĩa gì, cùng lắm cũng chỉ biến mình thành thằng ngu. Ông ta chán nản nói: “Được, các ngươi thắng. Đường Kim Thủy ta có chơi có chịu, mặc cho các ngươi xử lý.”
“Tông chủ, chúng ta vẫn còn sức đánh một trận, ngươi ngàn vạn lần không thể nhận thua.” Hải đại hòa thượng nghe như tiếng sấm bên tai, quát lớn: “Chỉ cần chúng ta giết chết tất cả bọn chúng, nơi này chính là thiên hạ Ẩn Tông ta.”
“Bạch bào hòa thượng, ngươi còn chưa hiểu sao?” Tông chủ Ẩn Tông thở dài, chỉ vào Hạ Thiên: “Hắn đã có thể thần không biết quỷ không hay đâm cho ta và Trường Thanh Sơn Nhân một châm, đồng nghĩa với các ngươi một người cũng không chạy thoát. Ngươi cảm thấy ngươi còn có phần thắng sao?”
Hải đại hòa thượng thật sự không cam lòng: “Chúng ta mưu đồ lâu như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ vì tên tiểu tử này thuận miệng khoa trương vài câu thì từ bỏ sao?”
“Vậy ngươi có thể thử một lần.” Tông chủ Ẩn Tông cũng không khuyên nữa, lạnh nhạt nói.
“Ta không tin ngươi thật sự lợi hại như lời đồn. Ngươi hãy ăn của ta một trượng trước đi.” Hải đại hòa thượng rút ra một thanh thiền trượng bằng sắt, múa vài cái giữa không trung, sau đó vung mạnh về phía Hạ Thiên.
Đáng tiếc, Hải đại hòa thượng còn chưa vọt đến trước mặt Hạ Thiên đã bị Nhậm chưởng giáo cản lại.
“Ai dám cản ta, ta sẽ giết người đó.” Hải đại hòa thượng giận dữ, đánh một trận cuồng loạn vào người Nhậm chưởng giáo, nhìn rất hổ hổ sinh phong, vô cùng lợi hại.
Nhậm chưởng giáo tản ra linh khí. Ông đối mặt với công kích mưa to gió lớn lại rất thản nhiên, tay áo vung lên hóa giải công kích.
Triệu tiên cô thấy vậy, vội rút một thanh nhuyễn kiếm bên hông đâm tới Hạ Thiên. Đáng tiếc, bà ta vừa mới động, sau lưng đã vang lên giọng nói của Ninh Nhụy Nhụy: “Đừng nhúc nhích, bằng không, hậu quả sẽ do ngươi tự gánh.”
Cùng lúc đó, mấy người Ẩn Tông còn lại đều bị chế phục một cách nhanh chóng, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ban đầu, chúng ta còn tưởng rằng mình chuẩn bị rất vạn toàn. Bây giờ xem ra, các ngươi tính toán không chút sơ hở.” Tông chủ Ẩn Tông Đường Kim Thủy không khỏi cười khổ: “Tô Mộng Lệ đúng là đã bán đứng chúng ta một cách triệt để. Tuy nhiên ta cảm thấy rất hiếu kỳ, quan hệ giữa ngươi và nàng ta rốt cuộc như thế nào, nàng ta lại nghe lời ngươi đến như vậy?”
“Quan hệ nào cũng chẳng có.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Còn nữa, Tông chủ thật của các ngươi đã chạy rồi sao? Tại sao ông ta còn chưa xuất hiện?”
“Ta chính là Tông chủ.” Đường Kim Thủy ngạo nghễ nói: “Hơn nữa, Đường Mộc và Đường Hỏa mà ngươi giết trước đó là căn cứ vào gen của ta để tạo ra mà không phải ngươi.”
Hạ Thiên khoát tay: “Chuyện này có gì hay ho đâu mà phải tranh giành. Ngươi nói là của ngươi thì chính là của ngươi, có gì to tát đâu.”
“Xem ra, các ngươi đã nắm chắc phần thắng, nhưng ta vẫn còn muốn vùng vẫy một chút.” Cơ thể Đường Kim Thủy dần dần to lên, khôi phục lại hình dáng trước đó: “Hạ Thiên, ngươi có từng nhìn thấy một loại pháp thuật thần kỳ có thể ngược dòng tìm hiểu một loại truyền thừa huyết mạch, sau đó vô hình có được huyết mạch giống với người đã chết không?”
“Chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thiên hờ hững đáp: “Ta cũng chẳng có hứng thú.”
Đường Kim Thủy nhếch miệng nở nụ cười như có như không, ra vẻ thần bí: “Vừa lúc ta có môn pháp thuật này. Một môn pháp thuật chân chính được xưng tụng khoáng cổ tuyệt kim. À không, có thể gọi thẳng là tiên thuật.”
“Vậy ta mời ngươi thi triển pháp thuật chân chính này.” Hạ Thiên không hề lo lắng nói lại một câu: “Để chúng ta được mở mang tầm mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận