Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2089. Bách Thiên Lang

Vân Tiên đại lục, phía bắc Vân Châu.
Thời tiết lúc này cũng không tệ, trời quang mây tạnh. Hạ Lãnh đứng trước cửa sổ, sắc mặt của hắn không thay đổi về phía xa xăm, đáng tiếc tầm nhìn của hắn luôn bị rừng cây rậm rạp che khuất, xuyên qua kẽ lá cũng chỉ có thể nhìn thấy những dãy núi cao lớn dài vô tận, giữa những cành cây thấp thoáng bóng Huyết Hầu Tử qua lại.
Một ngày trước, hắn bị đuổi khỏi Ngự Tiên tông, đang định đi dạo xung quanh một vòng. Trong khi hắn suy nghĩ thêm một chút xem bước tiếp theo nên đi như thế nào thì tình cờ gặp được Phong Thiên Linh, người đã mất đi chỗ dựa và cũng bị đuổi ra ngoài. Thế là hắn quyết định làm bạn đồng hành, trước tiên đưa đưa tiểu cô nương này trở về nhà đã rồi lại nói sau.
Không lâu sau khi khởi hành, bọn hắn gặp phải một đám Huyết Hầu Tử, chúng đã cưỡng ép dẫn bọn hắn đến nơi đây.
Nếu như Hạ Lãnh đoán không sai, đây chắc là địa giới của Vân Đài Phong, nhưng chủ nhân mời bọn hắn tới vẫn chưa xuất hiện.
“Thiếu chủ, ngươi có muốn liên hệ với Lam Kinh bên kia không…” Từ trước đến nay, Cơ Cửu Cửu vẫn luôn là người trầm ổn, chỉ qua một đêm mà hắn cũng không kiềm chế được.
Hạ Lãnh khoát tay, thản nhiên nói: “Người đó đang cố tình gạt chúng ta sang một bên. Chắc chắn chúng ta làm chuyện gì cũng đều dưới sự quan sát của hắn, cho nên tốt nhất cứ yên lặng theo dõi diễn biến đi.”
“Nhưng, chúng ta cắt đứt thư từ như thế, liệu các chủ mẫu có lo lắng không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tú Nhi đầy vẻ phiền muộn, nhưng trong miệng lại không ngừng đút lấy một loại quả trắng như ngọc.
“Chuyện đó…” Ánh mắt của Phong Thiên Linh đang ngồi ở bên kia cũng tràn đầy hoảng sợ: “Ta nghe nói yêu quái ăn thịt người. Bọn hắn sẽ không đem chúng ta làm lương thực cho mùa đông chứ?”
Hạ Lãnh liếc nhìn nàng một cái, thuận miệng trấn an nói: “Bây giờ còn lâu mới đến mùa đông, nếu thật sự muốn ăn chúng ta, vậy trước tiên phải mang chúng ta đi ướp gia vị thật ngon, như vậy mới có thể bảo quản thức ăn đến mùa đông.”
“Ướp, ướp gia vị?” Trong đầu tiểu cô nương lập tức tưởng tượng ra hình ảnh không tốt, khuôn mặt nhỏ tái đi vì sợ hãi.
Tiêu Tú Nhi vươn tay ôm lấy Phong Thiên Linh đang run rẩy, trừng mắt nhìn Hạ Lãnh: “Công tử, tại sao ngươi lại hù dọa Tiểu Linh nhi?”
“Ta không có dọa nàng ấy.” Hạ Lãnh khẽ nheo mắt lại, trong đình viện cách đó không xa thực sự mơ hồ nhìn thấy được những người đang bị ướp thành chuỗi thịt khô. “Các ngươi nên cẩn thận kỹ một chút, dù sao chỗ này cũng không phải là nhà.”
Lúc này, có người đẩy cửa vào, cười lớn nói: “Ha ha ha, lời nói kia của Hạ công tử có chút làm tổn thương người khác rồi. Từ trước đến nay, ta vẫn luôn đãi khách rất chu đáo, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác giống như ở nhà sao?”
Người tới mặc một bộ trường bào màu xanh, dáng người cao lớn, khuôn mặt cũng có chút đẹp trai, nhìn qua khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Điều kỳ lạ chính là cánh tay trái và chân phải của hắn đều trong trạng thái thành bộ xương khô, nhìn có chút đáng sợ.
Hạ Lãnh nhíu mày, người này gọi hắn là Hạ công tử, hiển nhiên là đã biết thân phận thực sự của hắn, nhưng hắn lại không biết đối phương có lai lịch gì.
Hai người Phong Thiên Linh và Tiêu Tú Nhi cùng ôm nhau thu mình vào một góc phòng.
“A Cửu, rót trà.” Hạ Lãnh liếc nhìn Tiêu Tú Nhi một cái, hắn không thể làm gì khác hơn là đành phải phân phó A Cửu đi lên hầu hạ.
A Cửu đáp dạ rồi sẽ rót một chén trà cho khách nhân và Hạ Lãnh, hắn chỉ rót đầy tám phần chén.
Nam nhân áo xanh chậm rãi ngồi xếp bằng, vừa cười vừa nói: “Gia giáo của Hạ công tử thật sự rất tốt, ngươi rất khác phụ thân của mình.”
“Ngươi là ai?” Trong lòng Hạ Lãnh hơi run lên: “Ngươi đưa ta tới nơi này có mục đích gì?”
Người đó nhất định không đơn giản, dù sao biết được thân phận của hắn cũng không tính là quá khó, nhưng người biết cha hắn, trừ phi cũng đến từ địa cầu, nếu không chắc chắc không thể biết được.
“Ngươi muốn nói chuyện như thế này sao?” Nam nhân áo trắng đưa tay chỉ ba người A Cửu: “Hạ công tử không phiền nếu bọn hắn nghe sao?”
Hạ Lãnh không nói gì, chỉ hướng về phía A Cửu gật đầu..
A Cửu lập tức ngẩng hiểu, hắn dẫn Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đứng bên ngoài canh cửa.
“Thủ hạ của ngươi không tệ, nếu không thì tặng ta làm bảo vệ đi?” Nam nhân áo trắng thuận miệng nói.
“Đừng nói mấy lời vô vị như vậy.” Hạ Lãnh cũng chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi dứt khoát đi thẳng vào vấn đề đi.”
Nam nhân áo trắng vẫn cười nói chỉ vào Hạ Lãnh: “Ngươi và phụ thân của ngươi thật sự không giống nhau.”
“Ngươi từng gặp hắn?” Hạ Lãnh hỏi.
“Không có.” Nam nhân áo xanh thẳng thừng lắc đầu.
Hạ Lãnh không biết rốt cuộc người này là thật hay giả, lòng phòng bị càng tăng mạnh hơn.
“Ngươi không cần căng thẳng như vậy, ta cũng không có ác ý với ngươi.” Nam nhân áo xanh khẽ cười một tiếng: “Ngược lại, nói đúng ra, ta còn từng giúp phụ thân của ngươi và những thê tử của hắn.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Hạ Lãnh vẫn còn chưa hiểu rõ lắm nội tình của người ấy, nên tự nhiên sẽ không tiếp chiêu lời nói của hắn.
Nam nhân áo xanh nhấp một ngụm trà đặc, ung dung nói: "Trước tiên ta sẽ tự giới thiệu mình. Tại hạ là Bách Thiên Lang, tên hiệu là Thiên Lang yêu tiên, có lẽ Hạ công tử cũng từng nghe nói tới chuyện xưa của ta rồi.”
“Không phải ngươi đã chết rồi sao?” Hạ Lãnh khẽ giật mình, vẻ mặt ngạc nhiên. Thiên Lang yêu tiên Bách Thiên Lang, hắn thực sự đã nghe cái tên ấy từ những mẫu thân của mình. Dù là Nguyệt Thanh Nhã hay Dạ Ngọc Mị cũng đã kể cho hắn nghe chuyện về người đó.
Đặc biệt là mười hai năm trước, các nàng đã đạt được một giao dịch với Bách Thiên Lang, hợp lực ở cả hai bên địa cầu và Tiên Vân đại lục để ám sát Vấn Thiên Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận