Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2737: Nội bộ lục đục

Trò hay sẽ bắt đầu nhanh thôi.
Đương nhiên, diễn viên chính không phải Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh mà là ba sinh viên đến đây quay video.
Hai ba phút trước, gã thanh niên đầu đinh bị đánh ngất không biết bị thứ gì ngoài cửa sổ bắt đi, tiếp theo gã thanh niên tóc dài đuổi theo, căn phòng bên cạnh chỉ còn lại cô gái tên Trần Quả Nhi.
“Sư phụ, nàng ấy có thể gặp nguy hiểm hay không?” Triệu Thanh Thanh ở phòng bên này vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi và run rẩy của cô gái kia, không khỏi lo lắng hỏi.
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Đương nhiên có nguy hiểm rồi, thậm chí có thể sẽ chết, nhưng chết cũng không sao.”
“Ngươi nói nghe có vẻ máu lạnh quá?” Triệu Thanh Thanh kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi có ý kiến với nàng ta sao?”
“Ta không biết nàng ta, có thể có ý kiến gì chứ?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Hơn nữa, điều này cũng không có liên quan gì đến máu lạnh hay không?”
Triệu Thanh Thanh càng thêm không hiểu: “Vậy vì sao ngươi nói chết cũng không sao?” Nói xong, nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Sư phụ, ý của ngươi là cô gái này có vấn đề?”
“Ở thêm một chút nữa thì ngươi sẽ biết thôi.” Hạ Thiên cũng không trả lời.
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy một bóng người lảo đảo xông vào, lại lảo đảo ngã xuống, thiếu chút nữa lại như chó đớp cứt.
“Cường tử?” Trần Quả Nhi nhìn thấy bóng người vọt đến, lập tức đỡ dậy, gương mặt tràn ngập kinh ngạc và lo lắng: “Làm sao ngươi về được? Phong ca đâu?”
“Phong ca? Phong ca nào?” Gã đầu đinh hơi ngẩng đầu, biểu hiện nghi hoặc, mấy giây sau mới tỉnh hồn lại: “A, đúng rồi, Phong ca đâu? Hắn ta còn chưa trở về sao?”
Trần Quả Nhi kinh ngạc nhìn gã đầu đinh: “Vừa rồi không biết ai đã lôi ngươi đi, Phong ca đuổi theo cứu ngươi, ngươi không thấy sao?”
“Ngươi đang nói cái gì thế?” Gã đầu đinh cũng kinh ngạc nhìn Trần Quả Nhi: “Vừa rồi ta nhìn thấy Phong ca bị ai đó đánh, cho nên ta nhảy từ cửa sổ ra ngoài xem tình huống như thế nào.”
“Không đúng.” Trần Quả Nhi lắc đầu: “Vừa rồi ta vẫn luôn chăm sóc ngươi, sau đó ngoài cửa sổ có thứ gì đó lôi ngươi đi. Ta gọi Phong ca, hắn ta liền chạy ra ngoài cứu ngươi.”
Lời nói của hai người không khớp nhau, tất cả đều rơi vào nghi ngờ, ánh mắt nhìn đối phương không tự chủ được mang theo sự hoài nghi.
“Được rồi, không nói thứ này nữa.” Gã đầu đinh cảm thấy có nói thêm gì nữa cũng sẽ hoài nghi thêm mà thôi: “Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta thu dọn đồ đạc chuyển sang nơi khác.”
Trần Quả Nhi hơi do dự: “Nhưng Phong ca bảo ta ở đây chờ hắn ta, tuyệt đối không thể rời đi.”
“Ngươi nghe hắn ta hay là nghe ta?” Gã thanh niên đầu đinh hơi mất hứng: “Ta mới là bạn trai của ngươi. Bây giờ ta bảo ngươi thu dọn đồ đạc, ngươi có nghe hay không?”
Trần Quả Nhi nghe xong, trong lòng không vui nhưng vẫn nghe lời đi thu dọn đồ đạc.
Nhưng bọn họ còn chưa rời đi, lại có một bóng người vọt vào, đâm thẳng vào Trần Quả Nhi.
“Phong, Phong ca?” Trần Quả Nhi bi đẩy ngã vào góc tường: “Ngươi không sao chứ?”
Người vừa vọt vào chính là gã thanh niên tóc dài. Hắn ta đang hoảng sợ, dựa lưng vào tường nhìn chằm chằm gã thanh niên đầu đinh, thấp giọng hỏi Trần Quả Nhi: “Hắn ta trở về từ lúc nào?”
“Ngươi nói Cường tử? Hắn ta vừa về không bao lâu.” Trần Quả Nhi sững sờ: “Có chuyện gì sao?”
Gã thanh niên tóc dài lạnh lùng nhìn gã thanh niên đầu đinh, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vừa rồi ta đuổi theo ra ngoài, tận mắt nhìn thấy Cường tử bị kéo vào bên trong cái hố, tại sao ngươi lại có thể xuất hiện ở đây?”
“Cao Phong, ngươi đang nói cái gì thế?” Gã thanh niên đầu đinh hơi tức giận: “Ta nhìn thấy ngươi bị người ta đánh, cho nên mới nhảy ra ngoài cửa sổ giúp ngươi. Kết quả ngươi thấy ta liền bỏ chạy. Ta đuổi theo ngươi cả nửa ngày thì mất dấu. Ta còn tưởng ngươi quay về rồi.”
“Đánh rắm!” Gã thanh niên tóc dài quả quyết phủ nhận: “Khi ngươi ngất xỉu, ta còn đang nói chuyện với đôi nam nữ phòng bên cạnh. Bọn họ có thể làm chứng cho ta. Ngươi rõ ràng đang bất tỉnh, làm sao nhảy qua cửa sổ được?”
“Không phải, Cao Phong, lời này của ngươi có ý gì?” Gã thanh niên đầu đinh hơi khó chịu chỉ vào Cao Phong.
Gã thanh niên tóc dài nhìn gã thanh niên đầu đinh: “Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy ngươi có vấn đề. Bây giờ tốt nhất ngươi nên cách xa chúng ta ra, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
“Quả Nhi là bạn gái của ta, dựa vào cái gì mà bảo ta cách xa, rồi ở cùng một chỗ với ngươi?” Gã thanh niên đầu đinh xông đến chỗ Trần Quả Nhi: “Quả Nhi, đến đây cho ta, người này nhất định không phải Cao Phong.”
Trần Quả Nhi như phát mộng, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra. Tại sao hai người này vừa ra ngoài một chuyến, quay về đã biến thành cái dạng này.
“Ngươi đừng nghe hắn ta.” Gã thanh niên tóc dài trịnh trọng cảnh cáo: “Ta đã tận mắt nhìn thấy Cường tử bị lôi vào bên trong một cái hố, trong khoảng thời gian ngắn khó mà bò lên. Không tin, ngươi cầm theo thiết bị, chúng ta đến cái hố kia cứu Cường tử ra.”
Gã thanh niên đầu đinh cũng nói: “Buồn cười! Ta thấy ngươi muốn dẫn Trần Quả Nhi ra ngoài, sau đó đẩy nàng ấy xuống hố giết chết nàng ấy.”
“Ngươi nói mới là buồn cười. Tại sao ta lại muốn giết Quả Nhi chứ?” Mặt gã thanh niên tóc dài trầm như nước, lạnh giọng nói: “Ta thấy ngươi mới là có ý khác?”
“Hai người các ngươi đừng ồn ào nữa.” Trần Quả Nhi bó tay: “Cái này có gì hay đâu mà tranh giành. Ba người chúng ta cùng đi xem, thật giả chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”
“Cũng được.” Gã thanh niên tóc dài khiêu khích gã thanh niên đầu đinh: “Ngươi có dám đi theo chúng ta không?”
Gã thanh niên đầu đinh lạnh lùng nói: “Ta có cái gì mà không dám. Nhưng ngươi đi trước đi.”
“Ngươi đi song song với ta, đồ đưa cho Quả Nhi cầm, ta không tin tưởng ngươi.” Gã thanh niên tóc dài cảnh giác nói.
Ba người cùng nhau bước ra khỏi phòng. Gã thanh niên đầu đinh và gã thanh niên tóc dài đều cầm một cái đèn pin, những thứ khác do Trần Quả Nhi cầm, nhìn qua thì có vẻ không được đàn ông cho lắm, nhưng tình huống bây giờ thật sự quá quái dị, ba người cũng không để ý đến quá nhiều.
Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh tất nhiên cũng vội vàng đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận