Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2607: Có cần gọi hắn dậy không?

Ninh Nhụy Nhụy nhìn những người này, trong lòng không khỏi suy đoán kẻ đứng sau bọn họ rốt cuộc là ai.
Tròng mắt Thạch Thuần đảo một vòng, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Các ngươi muốn làm gì? Hẹn trước chưa? Xếp hàng chưa? Đặt cọc chưa hả?”
Đoàn người nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không biết nha đầu này đang nói gì.
“Nhụy Nhụy tỷ là minh tinh thể dục nổi tiếng toàn cầu, các ngươi nói mời là mời à.”
Lúc này Thạch Thuần đã nhập vai người quản lý, “Không đưa được phí ra sân bảy con số, các ngươi có cảm thấy xấu hổ không thế?”
Thạch Thuần nói như vậy cũng không sai, độ nhận diện của Ninh Nhụy Nhụy ở giới thể dục rất cao, bình thường công ty mời nàng làm người phát ngôn, quảng cáo, tham dự sự kiện đúng là chưa từng gián đoạn.
Có điều ba đoàn người trước mặt rõ ràng đến với ý xấu, chỉ là bị lời nói của Thạch Thuần quấn chặt, nhất thòi không phản ứng kịp.
“Được rồi, tránh ra.”
“Nhụy Nhụy tỷ có thông báo đây.” Thạch Thuần bá đạo đẩy đám người kia, sau đó không coi ai ra gì dẫn Ninh Nhụy Nhụy đi về phía trước.
Một lúc sau, đám người đó cuối cùng cũng phản đứng lại, bản thân vậy mà lại bị một con nhóc dọa dẫm.
“Đứng lại!” Những người kia lập tức đuổi theo, tiếp tục ngăn cản Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần, còn về Hạ Thiên thì từ đầu đến cuối đều bị coi như kẻ vô hình.
“Các ngươi muốn gì?” Thạch Thuần chắn trước người Ninh Nhụy Nhụy, “Nếu dám làm loạn ta sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Đừng căng thẳng, chúng ta không có ý xấu, chỉ là chủ nhân của chúng ta thật sự có việc tìm Ninh tiểu thư.” Trong đó có một nam tử dáng người cao to mặc âu phục trắng thản nhiên nói.
“Chủ nhân của chúng ta ở ngay bên cạnh, Ninh tiểu thư, ngươi cứ đi với chúng ta gặp ông chủ trước đi!” Một tráng hán ăn mặc tương đối tùy tiện không vui nói: “Dám cho ông chủ ta leo cây, các ngươi phải biết rõ hậu quả đấy.”
“Ông chủ mấy người là cái thá gì!” Người nói chuyện là một nữ nhân trẻ tuổi mặc sườn xám, giữa eo treo số hiệu mười ba, không sợ hãi liếc nhìn hai người còn lại, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp: “Nhìn thấy chưa, Ninh tiểu thư phải đi với ta, ai dám ngăn cản thì đừng nghĩ lăn lộn ở Trường An nữa.”
Hai người đó nhìn thấy danh thiếp mà nữ nhân mặc sườn xám lấy ra, đúng là không dám nói gì nữa, lùi sang một bên gọi điện thoại.
“Ninh tiểu thư, cả vị cô nương này nữa, mời lên xe.” Nữ nhân sườn xám trông thấy hai đoàn người lùi bước lập tức cười đắc ý, giơ tay vẫn một chiếc Rolls-Royce Phantom, “Hội trưởng chúng ta đang đợi ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn Hạ Thiên, kết quả chỉ thấy hắn đang ngáp lên ngáp xuống, thế là nói: “Được, vậy thì đi gặp.”
Nói xong, Ninh Nhụy Nhụy dẫn Thạch Thuần lên xe.
Hạ Thiên vừa muốn bước lên thì nữ nhân sườn xám chìa tay ngăn hắn lại: “Ngươi không thể lên xe.”
“Hắn là bạn của ta, sẽ đi cùng ta.” Ninh Nhụy Nhụy kéo cửa sổ xe xuống, nói với nữ nhân kia.
Nữ nhân mặc sườn xám treo lên nụ cười giả dối: “Ngại quá, hội trưởng chúng ta không thích nam nhân, càng không muốn thấy bất kỳ nam nhân nào, cho nên hắn không thể lên.”
“Thế hội trưởng các ngươi chắc là đồ xấu xí không dám gặp người.” Hạ Thiên lười biếng ngáp.
“Vị tiên sinh này, tốt nhất là ngươi nên chú ý ngôn từ.” Nữ nhân kia cau mày lại, lạnh giọng cảnh cáo: “Ở Trường An mà dám bất kính với hội trưởng chúng ta, kết cục đều không hề tốt gì.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Nếu không để hắn đi thì chúng ta cũng không đi.”
“Chỉ sợ việc này không do các ngươi quyết định.” Nữ nhân mặc sườn xám lúc này mới lộ ra nụ cười dữ tợn, cười lạnh với Hạ Thiên, sau đó cúi người ngồi vào vị trí ghế phụ, “Lái xe, chúng ta đi.”
Tài xế cũng là nữ, nghe thấy mệnh lệnh lập tức khởi động xe.
Không đến một lúc, nữ nhân sườn xám nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen chạy nhanh đến, qua khúc cua liền biến mất.
“Hả, không phải ta lên xe rồi sao, sao còn có thể nhìn thấy khí thải của xe?” Nữ nhân sườn xám kia ngơ ngác, cúi đầu nhìn lại thì phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã ngồi trên trụ cứu hỏa ven đường.
Xe một đường chạy băng băng, chưa gì đã tiến vào khu đô thị, đến một khu biệt thư non xanh nước biếc, chim hoa đua nở.
Khu biệt thự này được xây dựng dọc theo núi, hơn nữa phong cách kiến trúc còn có đặc sắc riêng, rõ ràng vô cùng có khí thế.
Tòa biệt thự lớn nhất vừa vặn nằm trên đỉnh núi bằng phẳng, độc nhất vô nhị, cực kỳ bắt mắt.
Rolls-Royce Phantom dừng lại trong chỗ đậu xe dưới chân núi, tiếp theo có hai nữ nhân mặc sườn xám xuất hiện, một người là số bảy, một người là số chín.
Trong đó số bảy mở cửa mời Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần xuống xe.
“Ninh tiểu thư, mời xuống xe, đổi sang cáp treo lên núi.” Số bảy mặc sườn xám đỏ nhẹ giọng nói với Ninh Nhụy Nhụy.
Thạch Thuần có chút hạn héo lời: “Không phải chứ, phô trương như vậy mà còn phải ngồi cáp treo?”
“Không phải vì phô trương, mà vì đảm bảo an toàn.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói.
Thạch Thuần giơ tay chỉ về phía Hạ Thiên đang say giấc nồng ở vị trí phó lái, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ấy, hình như anh rể đang ngủ trong xe, có phải gọi hắn dậy không?”
“Hắn không ngủ mà là trúng mê hương.” Sườn xám số bảy mỉm cười giải thích, “Chúng ta đã nhận được tin tức của số mười ba, nói có một nam nhân lẫn vào trong xe.”
“Hội trưởng chúng ta ghét nhất là nam nhân, cho nên cái xe không dùng được nữa, trực tiếp đưa đến bãi xử lý rác của thành phố.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận