Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3695: Chỉ sợ ngươi không có cái phúc khí đó

“Ai thèm quan tâm ngươi. Chúng ta đang bàn chính sự ở đây.” A Cửu biết tính tình của Hạ Thiên. Nàng cũng không phải nghĩ chuyện này. Vừa rồi nàng chỉ theo thói quen trêu chọc Hạ Thiên mà thôi.
Hạ Thiên tùy ý nói: ‘Các người nói chuyện của các người, ta không hứng thú với chuyện chính sự của các người.”
Khóe miệng Tề Ngữ Thi nhếch lên, lập tức giải thích với nam nhân trung niên: ‘Tính cách của hắn chính là như vậy, có gì mong ngươi thông cảm.”
“Không sao, ta không ngại.” Nam nhân trung niên kia rất có khí độ, cười ha hả nói: “Ngươi chính là Hạ Thiên đúng không? Ta thường xuyên nghe người khác nhắc đến ngươi. Quả nhiên là nhân trung hào kiệt, không câu nệ tiểu tiết.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi muốn chửi thì cứ chửi, không cần kềm nén, càng không cần làm trái lương tâm mà khen ta.”
“Ha ha, ngươi đúng là hài hước.” Nam nhân trung niên lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Tề Ngữ Thi mỉm cười, giải thích với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Ôn Tử Hào Ôn tiên sinh, là phong thủy kham dư đại sư nổi danh trong nước, đồng thời ngài ấy cũng biết một chút y thuật, là truyền nhân của Phong Thủy Y Môn.”
“Phong thủy là phong thủy, y thuật là y thuật, sao có thể nhập lại làm một được.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Ôn Tử Hào vội giải thích: “Thật ra phong thủy và y thuật đều có công dụng dị khúc đồng công trên nhiều khía cạnh. Cơ thể con người chính là một thiên nhiên cỡ nhỏ, tự thành hệ thống, ngũ hành…”
Hạ Thiên trực tiếp cắt ngang Ôn Tử Hào đang thao thao bất tuyệt: “Này, nghe ngươi nói, ta đã biết ngươi hoàn toàn không hiểu gì về y thuật.”
“So sánh với Hạ Thiên Hạ thần y, chút y thuật ấy của ta đương nhiên là thua chị kém em rồi.” Ôn Tử Hào dừng lại một giây, rất nhanh mỉm cười nói tiếp: “Công việc chính của ta là thầy phong thủy, y thuật chẳng qua chỉ là kiêm tu mà thôi.”
“Đúng vậy.” A Cửu gật đầu, bổ sung: “Chúng ta mời ngài đến cũng chính là muốn lợi dụng bản lãnh phong thủy của ngài tìm bí quyển của Tề gia, muốn biết hang cổ cất giấu bí bảo rốt cuộc đang nằm ở chỗ nào.”
Tề lão gia tử có thể tinh lực không tốt nhưng lại là người đa mưu túc trí, nãy giờ ông vẫn không lên tiếng, chỉ hơi hé mắt, giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng lại giống như đang chăm chú lắng nghe.
“Vừa rồi ta cũng đã nhìn qua hình vẽ trên bí quyển vài lần, đã có chút ý tưởng.” Ôn Tử Hào mỉm cười, biểu hiện giống như đã tính trước: “Chỉ cần so sánh với xu thế của những ngọn núi xung quanh, hẳn rất nhanh có thể tìm được vị trí của hang cổ.”
A Cửu hỏi: “Vậy ngài cần thời gian bao lâu?”
“Khoảng ba ngày.” Ôn Tử Hào nghiêm túc suy tính một hồi, sau đó nói ra một con số.
A Cửu lắc đầu: “Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Ngày mốt chính là Đông Nam tiên… là lễ hội ngắm trăng, tốt nhất nên tìm được đồ trước lúc đó.”
“Một ngày một đêm thì hơi gấp.” Ôn Tử Hào cau mày, sau đó nói: “Tuy nhiên cũng không phải là không được. Chỉ cần ngươi thỏa mãn ta hai điều kiện là được.”
Tề Ngữ Thi nói: “Ngươi cứ nói ra thử.”
Ôn Tử Hào dựng một ngón tay lên: “Thứ nhất, ta cần một nữ nhân có thể chất Huyền Dương. Người đó nhất định phải ở bên cạnh hỗ trợ ta suốt cả hành trình, đồng thời còn phải là xử nữ. Điều này rất quan trọng.”
“Dễ thôi mà.” Tề Ngữ Thi bình tĩnh nói: “Dựa theo yêu cầu của ngươi, ta đã gọi Phán Nguyệt về. Lát nữa ngươi gặp được nó thì sẽ biết.”
“Được, điều kiện thứ hai.” Ôn Tử Hào dựng ngón tay thứ hai lên: “Ta cần Hạ Thiên Hạ thần y đâm cho ta một châm, giúp cho năm giác quan của ta đạt đến hạn mức cao nhất.”
Hạ Thiên nói: “Chỉ sợ ngươi không có cái phúc khí đó.”
“Ta đồng ý.” A Cửu bỏ qua ý kiến của Hạ Thiên, trực tiếp gật đầu.
Hạ Thiên khó chịu nói: ‘Cửu nha đầu, nàng đừng tự tiện thay ta quyết định.”
A Cửu xích lại gần Hạ Thiên nói câu gì đó, ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, lập tức thay đổi chủ ý.
“Được, nhưng Cửu nha đầu, nàng muốn tìm hang cổ gì đó thì cứ nói với ta.” Hạ Thiên không hiểu: “Không cần thiết phải tìm những kẻ ngốc để lãng phí thời gian.”
A Cửu lườm Hạ Thiên, sau đó giải thích: “Về y thuật, đích thật ngươi không có gì làm không được. Nhưng phong thủy kham dư lại là một lĩnh vực khác. Chuyện chuyên môn vẫn nên giao cho người có chuyên môn làm thì hay hơn.”
Hạ Thiên hoàn toàn khinh thường điều này.
“Điều quan trọng nhất chính là không cần thiết phải dùng pháo nổ chết con muỗi.” A Cửu nhẹ giọng trấn an: “Chút chuyện nhỏ này không cần ngươi phải đích thân ra tay.”
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng là việc nhỏ thật.”
“Ngươi còn muốn gì nữa không?” Tề Ngữ Thi nhìn Ôn Tử Hào.
“Tạm thời không có.” Ôn Tử Hào suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu.
Tề Ngữ Thi nói: “Vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”
“Khoan đã.” Tề Phán Nguyệt hùng hổ xông vào, vỗ bàn quát lên: “Chuyện này các người có phải nên hỏi qua ý kiến của ta hay không?”
Tề Ngữ Thi hỏi: “Vậy ngươi có ý kiến gì không?”
“Ta không đồng ý.” Tề Phán Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta không phải công cụ. Các ngươi gọi ta về chính là vì chuyện này? Xem tin nhắn dì gửi cho ta, con mẹ nó ta còn tưởng Tề gia bị người ta diệt môn nữa chứ.”
“Thật ra ngươi nghĩ như vậy cũng không sai.” Trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạ lẫm: “Người Tề gia đã có mặt đủ ở đây. Chỉ cần các ngươi chết hết, Tề gia cũng chẳng khác gì diệt môn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận