Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1996. Ai bảo đi rồi sẽ không bị đánh?

"Nè, vợ của ta có việc, ngươi muốn trị bệnh thì cứ ở bên ngoài là được rồi, ta tới chữa trị cho các ngươi." Hạ Thiên lười biếng nói.
Vừa nghe thấy được câu ấy, đám người lại tiếp tục ngẩn ngơ, gia hỏa kia thực sự là bệnh không nhẹ.
Nhưng không đợi mọi người nói chuyện, Hạ Thiên lại nói tiếp: "Hai người các ngươi có bị gì không vậy? Người đấy căn bản không có bệnh, các ngươi đưa hắn vào bệnh viện làm gì?"
"Người nọ gặp tai nạn xe cộ trọng thương hôn mê bất tỉnh, tại sao lại không có bệnh chứ......" Nhân viên cứu hộ có chút nổi nóng.
"Cái gì? Tên đấy không bị gì cả?" Người bên cạnh nhân viên nọ đột nhiên la to, "Đậu xanh, con mẹ nó, quả nhiên là muốn ăn vạ mà!"
"Ngươi nói ai ăn vạ chứ? Rõ ràng là hắn đã hôn mê, đi vào kiểm tra trước rồi nói sau!" Lập tức lại có người lên tiếng phản bác.
Hiện trường lập tức trở nên có chút hỗn loạn, mà đám người cũng đột nhiên ý thức được, sự tình hình như không thích hợp.
Thoạt nhìn thì có vẻ đây là một trận tai nạn xe cộ, mà hai người hiện giờ đang cãi nhau chắc là tài xế gây chuyện và bạn của người bị thương. Đương nhiên, dựa theo nội dung mà bọn hắn tranh chấp, điều kia cũng có thể là người tài xế bị hại và đồng bọn của tên ăn vạ đang cãi nhau.
Sau đó đồng bọn của tên ăn vạ hoặc cũng có thể là bạn của người bị thương nhanh chóng chuyển hướng sang Hạ Thiên: "Ngươi đừng có ở nơi đây nói hươu nói vượn, còn nữa, ngươi lập tức tránh sang một bên đi, nếu không hắn ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm...... Ách!"
Tên nọ còn chưa nói hết câu thì đã bị Hạ Thiên cho một cước gạt ngã trên mặt đất.
"Kẻ đần độn!" Hắn hiển nhiên không có tâm trạng nói chuyện tào lao với gia hỏa ấy, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm, tiếp đó nhanh chóng đâm vào người nhìn như đang hôn mê ở trên xe đẩy.
"A...... Ngứa, ngứa chết ta rồi......" Trong tiếng kêu sợ hãi, tên trọng thương hôn mê kia đột nhiên nhảy dựng lên, tiếp đó nhảy xuống xe đẩy, không ngừng la to, "A, chuyện gì xảy ra vậy? Chết tiệt, bây giờ lại bắt đầu đau rồi...... A......"
Người đó hết gãi ngứa rồi lại kêu to, giống như bị điên vậy, nhưng có một điều vô cùng chắc chắn, hắn không hề trọng thương hôn mê.
"Được lắm, các ngươi quả nhiên là ăn vạ, đứng lại đó!" Người tài xế bị hại rất tức giận, lập tức tiến lên muốn đánh người.
"Chạy mau!" Thấy mọi việc bại lộ, tên đồng bọn vội la to một câu, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.
"Chờ ta một chút...... Mẹ nó, vẫn còn ngứa......" Tên còn lại vừa la ngứa vừa chạy theo như điên.
Người tài xế kia cũng không có thật sự đuổi theo, mặc dù hắn rất tức giận, nhưng việc này có thể kết thúc như vậy, với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt.
"Cảm ơn, thật sự là rất cảm ơn anh! Nếu không phải bị anh liếc mắt nhận ra, như vậy ta sẽ bị bọn hắn hố thảm rồi." Người tài xế nọ chạy tới cảm ơn Hạ Thiên, mà lúc này những người khác mới phản ứng lại, rốt cuộc thì hắn đã làm như thế nào mà chỉ cần liếc nhìn một cái là biết người ta là giả bộ hôn mê?
Hơn nữa, mới vừa rồi tên ăn vạ đột nhiên cảm thấy ngứa khắp người hình như chính là do hắn giở trò gì đó?
"Không cần cảm ơn ta, ta chỉ là không thích mấy thứ ngu ngốc như vậy tới quấy rầy vợ của ta mà thôi." Hạ Thiên lười biếng nói, tiếp đó nhìn về phía đám người đang xếp hàng bên kia, "Nè, đừng nói là ta không có báo trước cho các ngươi, nếu ai còn có ý định lừa gạt vợ Y Y của ta, vậy thì ta khuyên các ngươi nên cút xéo khỏi đây nhanh một chút, bằng không đợi lát nữa đừng trách tại sao ta đánh các ngươi."
Hạ Thiên vừa dứt lời, đám đông lại bắt đầu trở nên rối loạn, trước đó mọi người còn có thể không tin những nói mà hắn nói, nhưng lúc này đây, mọi người đều cảm thấy gia hỏa nọ tuyệt đối nói được thì làm được, nếu thật sự bị hắn phát hiện có ai đó muốn lừa gạt, như vậy kẻ đó chắc chắn sẽ bị đập tơi bời.
Không phải sao, rất nhanh đã có người lén lút chuẩn bị rời đi, mà một khi có người bắt đầu thì lập tức có người nối đuôi theo. Không bao lâu, ít nhất có mười mấy người bước ra khỏi đội ngũ xếp hàng, nhìn qua là chuẩn bị rời khỏi đây.
Y Tiểu Âm có chút cạn lời, thật ra nàng cũng nghĩ tới việc sẽ có kẻ lừa đảo xuất hiện, nhưng nàng không ngờ lại có nhiều kẻ lừa đảo tới như vậy, mà điều càng khiến nàng không ngờ tới chính là những kẻ lừa đảo ấy lại bị Hạ Thiên tìm ra bằng một phương thức rất không bình thường.
Nói đơn giản, những người kia chạy trốn là vì bị hắn dọa sợ.
"Đi thôi, đi thôi, lần sau ta lại đến."
"Ta còn có chút việc ở nhà, lần này không thể xếp hàng được......"
"A lô, ta đây..... Ta đang có việc...... A? Được được được, ngươi ở đó đừng đi đâu cả, chờ ta, ta lập tức tới đó ngay......"
Mặc dù những người nọ bị Hạ Thiên hù chạy, nhưng rất hiển nhiên là bọn hắn sẽ không thừa nhận mình là kẻ lừa đảo, không phải sao, mười mấy người bắt đầu lấy đủ loại lý do để rời đi, thậm chí có người còn giả vờ gọi điện thoại, sau đó vừa nói vừa đi xa.
Đáng tiếc là, dù cho bọn hắn có mượn cớ hay giả vờ thì cũng không có hiệu quả gì, bởi vì một giây sau, từng người đều bay lên không trung.
"A......"
"Ách!"
"Cứu mạng......"
"Ai đánh ta......"
Mười mấy người gần như biến thành người bay trên không trung cùng lúc, sau đó bị quăng mạnh xuống ven đường.
"Một đám ngu xuẩn." Giọng nói không vui của Hạ Thiên lại vang lên, hiển nhiên, người vừa mới động thủ chính là hắn.
"Ta đã đi rồi mà, tại sao ngươi vẫn còn muốn đánh ta chứ......" Có người nói với giọng điệu vô cùng oan ức.
"Ta có nói rằng nếu hiện giờ đám ngu ngốc các ngươi cút đi thì ta sẽ không đánh các ngươi sao?" Hạ Thiên lại cho tên kia một cước, đá văng hắn ra xa, "Ai dám gạt vợ ta, kẻ đó chính là muốn ăn đòn!"
Một đám người có chút cạn lời, gia hỏa này nhìn giống như một tên sủng thê cuồng ma.
Nhưng nếu có được một vị tiên nữ xinh đẹp như Y Tiểu Âm làm vợ, hóa thân sủng thê cuồng ma cũng là chuyện rất đỗi bình thường, mọi người đều có thể lý giải được. Nhưng bọn hắn lại cảm thấy hắn hơi có chút xu hướng bạo lực, không có việc gì mà lại đá bay người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận