Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3843: Não của ngươi hoạt động tốt nhỉ

Tô Mộng Lệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Hiểu Thần: “Ngươi cảm thấy ngươi có bản lãnh giữ lại ta sao?”
“Ta cũng cho rằng ngươi không thể đi.” Nam nhân che mặt bỗng nhiên tỏ thái độ, đứng về phía Mã Hiểu Thần.
Tô Mộng Lệ có chút ngoài ý muốn: “Làm sao? Hai người các ngươi muốn liên thủ?”
Nói xong, nàng lại nhìn Hoa hội trưởng: “Hay là, Hoa hội trưởng đã ngầm đồng ý?”
“Tô tiểu thư, ngươi ngồi xuống đi.” Ánh mắt Hoa hội trưởng trở nên u ám, giọng nói vẫn bình thản: “Hôm nay, chúng ta phải định cho xong sách lược, ngày mai sẽ phải hành động. Bây giờ ngươi không thể đi.”
Tô Mộng Lệ cười nhạo: “Bây giờ không đi, ở lại thêm một lát sẽ chết trong tay Hạ Thiên, nào còn ngày mai, nói chi đến hành động.”
“Cho nên ngươi càng không thể đi.” Mã Hiểu Thần hung hăng trừng mắt với Tô Mộng Lệ: “Trước đó, hành động của chúng ta được bố trí một cách thiên y vô phùng, kết quả lại bị hỏng trong tay Hạ Thiên. Nhưng Hạ Thiên là người ngoài, làm sao biết được kế hoạch của chúng ta một cách rõ ràng. Như vậy, rất có thể trong số chúng ta có nội gian. Ta hoài nghi người đó chính là ngươi.”
“Chưa đủ phải không?” Tô Mộng Lệ cảm thấy buồn cười: “Vừa rồi ta cũng đã nói, bây giờ lại tiếp tục. Đầu óc của ngươi không phải có bệnh, mà là ngươi hoàn toàn không có đầu óc. Chờ Bạch Thiên Hào đến, chỉ sợ chúng ta đã bị Hạ Thiên giết chết rồi.”
Mã Hiểu Thần bỗng nhiên mỉm cười: “Ta cũng không nói A Hào sẽ đến đây.”
“Sao?” Tô Mộng Lệ sửng sốt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta chỉ nói A Hào sẽ đến, cũng không nói là đến chỗ của chúng ta, mà là căn biệt thự đối diện trên núi.” Mã Hiểu Thần lạnh lùng nói: “Nếu Hạ Thiên không chết, nhất định sẽ đi theo A Hào đến căn biệt thự đó.”
Nói xong, nàng ta mở tivi trong phòng khách, bên trên màn hình chia làm hai, phát hình ảnh biệt thự trên sườn núi và hình ảnh Bạch Thiên Hào trong xe.
“Sau đó thì sao?” Nam nhân che mặt nhìn hình ảnh, cũng đoán được nội dung bên trong.
“Sau đó?” Khóe miệng Mã Hiểu Thần câu lên, có chút hung ác nói: “Ta đã lấy năm trăm viên Thần Hỏa Đạn, hai mươi chai vân lôi nhưng chỉ đưa cho A Hào một phần mười. Số còn lại ta chôn trong căn biệt thự đó.”
Tô Mộng Lệ giật mình: “Ngươi nói cái gì?”
Nàng rất nhanh lấy lại tinh thần: “Con mẹ nó ngươi điên rồi, mấy trăm viên Thần Hỏa Đạn, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị nổ chết.”
“Ngươi không cần sợ.” Mã Hiểu Thần nhìn Tô Mộng Lệ sợ hãi, lúc này mới dễ chịu một chút: “Ở giữa chúng ta và núi bên kia cách nhau cái hồ Thấm Nguyệt, có thể hấp thu sáu thành uy lực trở lên.”
Tô Mộng Lệ cảm thấy nữ nhân trước mặt thật sự không có đầu óc: “Thế nhưng ngọn núi đối diện nhất định sẽ bị nổ tung, tuyệt đối gây ra tuyết lở. Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị giết chết.”
“Người vô tội? Hừ, liên quan gì đến ta.” Mã Hiểu Thần hiển nhiên đã rơi vào ma chướng: “Ta chỉ cần Hạ Thiên chết, mà phải chết một cách rõ ràng, không có khả năng sống sót. Những người khác, ta không quan tâm.”
Tô Mộng Lệ quay sang nhìn Hoa hội trưởng: “Hoa Vạn Tử, chuyện này không phải ngươi cũng ngầm đồng ý chứ?”
Hoa hội trưởng im lặng không nói, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Chuyện lớn như vậy, nếu ngươi tự tiện chủ trương, ngươi có thể giao phó với người trên núi tuyết kia không?” Tô Mộng Lệ ép hỏi.
Hoa hội trưởng thản nhiên đáp: “Ngươi không cần quan tâm điều này, trong lòng ta tự biết rõ.”
Tô Mộng Lệ hơi thất vọng nói: ‘Haha, vì những thứ dưới hồ, các ngươi một chút nhân tính cũng bị mất.”
“Họ Tô kia, đừng nói giống như ngươi vô tội.” Nam nhân che mặt hơi khó chịu: “Ngươi không phải cũng vì thứ đồ dưới đáy hồ mới gia nhập Tuyết Điếu Hội chúng ta sao?”
Tô Mộng Lệ nói: “Ngươi đừng dùng sai từ. Ta nhận được mệnh lệnh đến đây hỗ trợ các ngươi.”
“Ta mặc kệ ngươi đến để làm gì. Bây giờ ngươi không thể đi.” Mã Hiểu Thần lạnh giọng cảnh cáo: ‘Nếu chẳng may Hạ Thiên không chết thật, nhất định sẽ đi theo A Hào đến ngọn núi đối diện. Bây giờ ngươi muốn rời đi, không phải ngươi muốn lén lút báo tin cho Hạ Thiên sao?”
Tô Mộng Lệ không nói nên lời: “Ta và Hạ Thiên không quen biết nhau, tại sao ta lại phải báo tin cho hắn? Ngươi cho ta một lý do được không?”
“Cần lý do sao?” Mã Hiểu Thần ý vị thâm trường nói.
Tô Mộng Lệ hỏi ngược lại: “Không cần sao?”
“Ai biết ngươi có phải cũng yêu tiểu tử kia hay không?” Mã Hiểu Thần cười lạnh: “Mặc dù diện mạo Hạ Thiên không ra làm sao, nhưng theo đuổi nữ nhân lại rất có thủ đoạn. Nói không chừng ngươi cũng là một trong những nữ nhân của hắn, hoặc do chính hắn phái đến.”
Tô Mộng Lệ cười nhạo: “Não của ngươi hoạt động tốt nhỉ?”
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, bây giờ ngươi ngồi xuống cho ta.” Mã Hiểu Thần quát lớn: “Ngươi dám đi, ta lập tức giết ngươi ngay.”
Tô Mộng Lệ bắt đầu nổi giận: “Vốn ta muốn ở lại xem náo nhiệt, nghe được lời này của ngươi, ta không đi không được.”
“Ngươi thử một chút xem.” Mã Hiểu Thần lấy ra một thanh gai độc, chỉ vào mặt Tô Mộng Lệ.
Tô Mộng Lệ bình thản nắm lấy cổ tay đối phương vặn một cái, ý đồ vặn thanh gai độc rớt xuống.
Ai biết cổ tay béo mập kia bỗng nhiên biến thành con cá chạch, trực tiếp thoát khỏi khống chế của Tô Mộng Lệ.
Gai độc cũng chuyển hướng trong lòng bàn tay, biến thành đâm vào cổ trắng như tuyết của Tô Mộng Lệ.
“Ngươi muốn chết.” Hai tay Tô Mộng Lệ chấn động, phát ra lực đạo, chấn khai cơ thể Mã Hiểu Thần, sau đó tay áo sáng lên, giống như có một luồng ánh sáng màu xanh lao ra, lao thẳng đến miệng Mã Hiểu Thần.
Lúc này, Hoa hội trưởng ra tay đè xuống Tô Mộng Lệ, lạnh lùng nói: “Bạch Thiên Hào đến.”
Tô Mộng Lệ giật mình, đưa mắt nhìn về phía màn hình.
Quả nhiên chiếc xe của Bạch Thiên Hào đã lái vào trong biệt thự đối diện. Một lát sau, lại nhìn thấy hai cái bóng trắng theo sát đằng sau.
“Nhất định là Hạ Thiên và nữ nhân kia.” Ánh mắt Mã Hiểu Thần ngưng tụ, căm hận nói: “Bạch Thiên Hào đúng là phế vật. Tuy nhiên, bây giờ bọn họ khó mà chạy thoát.”
Đang nói, bỗng nhiên màn hình sáng lên một luồng ánh sáng trắng.
Sau đó, một tiếng oành động trời.
Màn hình không còn hình ảnh nữa.
Bốn phía, đất núi rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận