Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3597: Loại ngu ngốc đó không xứng để ta ra tay

Tề lão gia tử nghe xong, tức giận thiếu chút nữa thổ huyết: “Lâm Tình Hạc, ta coi ngươi là sinh tử chi giao, ngươi lại muốn đưa ta vào chỗ chết.”
Tình Hạc đạo trưởng vẫn bi thống, có chút ủy khuất nói: “Tề Thanh Nham, chẳng lẽ ngươi nguyện ý tin tưởng một người ngoài cũng không nguyện ý tin tưởng một người bạn mấy chục năm sao?”
“Ta chính là quá tin tưởng ngươi.” Cũng may Tề lão gia tử là người khá tỉnh táo, cũng không bị đạo sĩ kia hù dọa: “Bây giờ mới nhớ đến, năm đó ngươi làm quen với ta, chỉ sợ rắp tâm không tốt.”
“Tề huynh, lời này ngươi nói không tránh khỏi rét lạnh lòng người khác.” Tình Hạc đạo trưởng đau lòng nhức óc nói: “Giao tình mấy chục năm, ta đã cứu ngươi không biết bao nhiêu lần, lại giúp ngươi giải quyết nhiều công việc, cũng như sự cố của Tề gia, ngươi hồi báo ta như vậy sao?”
“Đúng, ngươi đã giúp Tề gia ta không ít, nhưng Tề gia hồi báo ngươi tuyệt cũng không kém.” Tề lão gia tử hừ lạnh, lập tức nói: “Bích Tiêu Quán của ngươi, chi phí mỗi tháng ăn mặc của ngươi và ba trăm đệ tử, dược liệu quý báu ngươi dùng luyện đan… cái nào mà không dùng tiền, không phải Tề gia ta ra tiền chứ.”
Tình Hạc đạo trưởng nhịn không được mắng to: “Đó vốn là tiền mà ngươi phải bỏ ra. Cho dù ngươi đưa hết toàn bộ gia tài cho ta, bần đạo cũng xứng đáng. Huống chi, bần đạo thật ra cũng chỉ muốn một vật, ngươi chết sống lại không chịu cho ta. Bần đạo đành phải giết chết ngươi.”
Tề lão gia tử lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan với nhau. Nể tình giao tình trước đó, ta cũng không truy cứu sai lầm của ngươi, ngươi mau cút đi.”
“Nếu ngươi đã bất nhân, vậy thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.” Tình Hạc đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, bỗng dưng hét lớn: “Các đồ đệ đều ra ngoài hết đi.”
Mười mấy đạo sĩ trẻ tuổi giống như chuột từ trong đất, từ các ngóc ngách của Tề gia xông ra, hiển nhiên đã mai phục từ lâu.
“Lão đạo trưởng, thì ra ngươi đã sớm mai phục nhiều người như vậy. Thật sự quá tốt rồi.” Tề Ngọc Khôn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn đám đạo sĩ xuất hiện, trong lòng âm thầm kinh hãi. Lão ngưu này đúng là đủ âm, đã sớm sắp xếp xong xuôi nhân thủ. Tuy nhiên, lão ta lại không nói với ông ta một tiếng, xem ra cần phải cẩn thận một chút. Nếu không, nhất định sẽ bị ông ta ám toán.
“Ngươi muốn làm gì?” Tề lão gia tử nổi giận quát.
“Hừ, nếu đã vạch mặt, bần đạo cũng lười giả bộ.” Tình Hạc đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn tàn quyển tu tiên thượng cổ Tề gia các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra, bần đạo cam đoan sẽ không thương tổn nửa nhân mạng, sẽ không tiêu diệt cả nhà các ngươi.”
A Cửu lạnh lùng nói: “Ngươi có bản lãnh này sao?”
“Hiện tại, đạo sĩ nhân gian đều ngang tàng như vậy sao?” Từ Côn Luân cũng cảm thấy buồn cười: “Ngươi quen thói nói khoác hay thật sự coi mình là Tam Thanh tại thế?”
“Ha ha, các ngươi quả nhiên có chút bản lãnh, nhưng cũng không thoát khỏi suy đoán của bần đạo.” Tình Hạc đạo trưởng bỗng nhiên lấy một cái chuông bằng đồng thau từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lắc một cái: “Sơn linh đế chung, càn hỏa vạn trọng, hương lô huyền đỉnh, hàng thân Tam Thanh.”
Đám đạo sĩ trẻ tuổi cũng lấy ra một cái chuông nhỏ, nhẹ nhàng đong đưa một cái, đồng thời còn niệm chú.
Lô đỉnh được đặt tại góc hẻo lánh trong viện, tro tàn lại cháy, từng sợi tàn hương bay lên.
Tiếng chuông thanh thúy, đạo chú kéo dài.
Rất nhanh, một luồng sương mù trong nháy mắt tràn ngạp cả hậu viện Tề gia.
Bên trong làn khói còn có từng sợi hương khí mỏng nhạt, khiến cho người ta đầu váng mắt hoa, ngũ tạng lục phủ giống như bị bắt lửa.
“Đây là Tam Thanh Linh, Huyền Hỏa Đoạn Hồn chú?” Tề lão gia tử chỉ cảm thấy có một luồng hơi lạnh bay thẳng lên trán, thiếu chút nữa không xuất hồn ra ngoài: “Mọi người mau tản ra, bịt mũi và miệng lại, nếu không, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Không cần.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Từ Côn Luân cũng nhẹ gật đầu: “Chỉ cái này thôi? Vẫn còn kém lắm.”
“Đừng đứng đó xem kịch nữa, mau giải quyết ông ta đi.” A Cửu nhịn không được thúc giục: “Không cần thiết phải lãng phí thời gian với một thằng ngu.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Cửu nha đầu nói đúng. Này, này, ngươi đi giải quyết lão đạo sĩ ngớ ngẩn kia đi.”
“Vì sao lại là ta?” Từ Côn Luân bất mãn nói: “Ngươi đi không được sao?”
Hạ Thiên ngáp một cái, thuận miệng nói: “Loại ngu ngốc đó còn chưa xứng cho ta ra tay, một mình ngươi là đủ rồi.”
“Con mẹ nó…” Từ Côn Luân cũng không phải là người có tính tình tốt, nghe xong lời này, máu nóng bốc lên. Nhưng đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của A Cửu, hiển nhiên là đang nói: “Ngươi ra tay với hắn đi.”, đành phải thu lại nắm đấm: “Được, ta đi. Quả nhiên là con gái lớn không dùng được, vì một tên tiểu tử như vậy mà cũng dám trừng mắt với cha của mình.”
A Cửu tức giận nói: “Nếu ông còn nói nhảm nữa, ta sẽ không cần ông, để tự ta đi cũng được.”
“Con nên nghỉ ngơi, cái này để cha đi cũng được.” Từ Côn Luân thở dài, chỉ vào Tình Hạc đạo trưởng mà nói: “Đều tại tên lỗ mũi trâu ngươi gây ra hết. Bây giờ ta sẽ phế bỏ ngươi.”
“Hừ, ta có Tam Thanh hàng thân, các ngươi ai cũng không gây được thương tổn cho ta.” Tình Hạc đạo trưởng hờ hững nói: “Qua nửa khắc nữa, các ngươi sẽ bị khói thần này đốt thành tro bụi, không ai có thể… A!”
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Từ Côn Luân giống như thiết chùy nặng nề đập vào mặt của ông ta.
“Ngươi dám bất kính đối với Tam Thanh, bần đạo sẽ giết ngươi chết.” Mặc dù Tình Hạc đạo trưởng chịu một quyền, nhưng không bay rớt ra ngoài, chỉ phun ra một ngụm máu, thân hiện huyền quang: “Đệ tử Tinh Hạc mời Tam Thanh hàng thân, thiên địa pháp tướng giúp ta phục ma.”
Từ Côn Luân khinh thường, lại một quyền đánh tới: “Giả thần giả quỷ, không chịu nổi một kích.”
Lúc này, Hạ Thiên nháy mắt với A Cửu: “Cha của nàng sẽ chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận