Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2984: Tiên đế ngươi cũng không phải chảy nước luôn chứ?

“Nhớ kỹ, ngày này là Hạ Thiên đưa cho ngươi, đừng đứng sai đội.” Tiêu Diễm Diễm lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Dương, nghiêm túc nhắc nhở.
“Yên tâm đi, ta đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Hạ Thiên.” Tiêu Chính Dương cũng trịnh trọng đáp lại: “Đám người kia muốn đối phó Hạ Thiên, chẳng khác nào bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình.”
“Rất tốt.” Tiêu Diễm Diễm hài lòng vô cùng.

Thiên Ngoại Thiên.
Hạ Thiên không biết Tiêu Diễm Diễm và Hỏa Cửu Linh đang chuẩn bị thực hiện một đại sự. Bây giờ hắn chỉ muốn sớm ngày trở lại gian phòng đó, cứu A Cửu từ trong lao ra.
Nhưng ở đây, trời là mây, đất là nước, bốn phía vô ngần không có giới hạn, càng không nhìn thấy gian phòng giam cầm Cửu nha đầu.
Cách đằng trước khoảng một ngàn mét có một phòng lâu có bảng số màu đỏ, hai bóng người đang đứng ở đó.
Một người là nhạc phụ của hắn, Từ Côn Luân, một người chính là Huyền Dương Tiên Đế mà hắn gặp từ trước.
“Thật ra, ngươi không nên đến đây.” Huyền Dương Tiên Đế nhìn thấy Hạ Thiên, lắc đầu thở dài: “Từ bỏ không phải lúc nào cũng là chuyện xấu. Chuyện của Tú Nhi, ta có thể suy nghĩ lại.”
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, Từ Côn Luân đã thay hắn trả lời: “Nhưng hắn đã đến, điều này nói rõ hắn không hề có suy nghĩ từ bỏ.”
“Không từ bỏ thì như thế nào?” Huyền Dương Tiên Đế cảm khái: “Nơi này là Thiên Ngoại Thiên, hoàn toàn khác biệt với sáu trọng thiên bên dưới, bởi vì nơi này cũng có sức mạnh pháp tắc. Sức mạnh của hắn ở đây không đáng nhắc đến.”
Từ Côn Luân khẽ cười một tiếng, con ngươi nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nhưng miệng thì vẫn trả lời Huyền Dương Tiên Đế: “Có thể hắn cho mình là vô địch thiên hạ, ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của hắn. Sự tự tin này có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim.”
Huyền Dương Tiên Đế lắc đầu: “Tự tin thì làm được cái gì, có tạo ra cơm hay tiền hay không? Thực lực mới là hết thảy.”
“Có lẽ hắn có thực lực thì sao?” Từ Côn Luân cười nói.
Huyền Dương Tiên Đế cười nhạo: “Ngươi tin tưởng hắn à?”
“Ta tin tưởng hắn.” Từ Côn Luân nhẹ gật đầu: “Nếu không, chúng ta đánh cược với nhau đi?”
“Ngươi muốn đánh cược như thế nào?” Ánh mắt Huyền Dương Tiên Đế hơi nheo lại, mặt vẫn mỉm cười như cũ.
Hai người kia giống như đang hát tuồng, ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không cho Hạ Thiên cơ hội nói chuyện.
“Hai người các ngươi nói xong chưa?” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt: “Hai người tưởng ta không tồn tại à? Có tin ta đánh bay cả hai ngươi hay không?”
Từ Côn Luân cười ha hả, tán dương: “Rất có tinh thần.”
“Hạ Thiên, trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Huyền Dương Tiên Đế thoải mái thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Ngươi hãy lập tức rời khỏi Tiểu Tiên Giới trở lại giới thế tục của ngươi đi, đời này cũng đừng đến đây nữa. Trẫm có thể cam đoan Tú Nhi sẽ không có bất cứ việc gì. Ngươi có thể buông tay được rồi…”
“Buông con mẹ ngươi đấy.” Hạ Thiên cắt ngang lời Huyền Dương Tiên Đế, không kiên nhẫn nói: “Ta đến cứu Cửu nha đầu, ai cản ta đều phải chết, không muốn chết thì biến sang một bên đi.”
“Hạ Thiên, đừng quá đắc ý.” Huyền Dương Tiên Đế quát một tiếng, thiên địa chấn động, phong vân cuồn cuộn trên bầu trời, dòng nước cũng nổi lên vô số vòng xoáy: “Ngươi thật sự cho rằng trẫm sẽ nuông chiều ngươi sao?”
“Ta không phải cha ngươi, cần chi ngươi nuông chiều.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu ngươi không có lòng tin đánh thắng được ta, vậy ngươi hãy thành thật thừa nhận, sau đó nhường đường. Nếu ngươi còn làm ra vẻ mạnh mẽ như thế, ngươi cũng đừng trách ta đánh vào mặt.”
“Đúng là tảng đá bên hầm cầu, vừa thúi vừa cứng. Trẫm chưa bao giờ nhìn thấy người nào không biết nói lý như ngươi.” Huyền Dương Tiên Đế hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng.
“Ta cũng chưa từng nhìn thấy người nào ngu ngốc như ngươi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Muốn đánh thì nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian của ta. Không đánh thì biến sang một bên. Còn nữa, muốn chơi nước, ngươi không qua nổi ta đâu.”
Nói xong, thủy địa bỗng dưng khôi phục lại sự bình thường, không còn gợn sóng, giống như vòng xoáy trước đó chưa hề tồn tại qua.
“Xem ra, ngươi đã lấy được Định Hải Thần Châm của hầu tử kia.” Ánh mắt Từ Côn Luân sáng lên, giơ ngón tay cái với Hạ Thiên: “Rất lợi hại. Tên hầu tử kia kiêu ngạo muốn chết, bình thường nhìn cũng không thèm nhìn. Haiz, hầu tử kia có bị ngươi đánh chết hay không?”
“Sao ngươi không tự mình đi xem? Hạ Thiên cũng chẳng nói lời dễ nghe với nhạc phụ của mình.
“Được rồi, ta nghĩ chắc cũng chẳng có gì đẹp mắt.” Từ Côn Luân mỉm cười: “Hai người các ngươi đại chiến mới đáng để xem.”
Huyền Dương Tiên Đế lườm Từ Côn Luân một cái, lạnh giọng nói: “Ngươi không phải muốn để hắn giết trẫm, sau đó ngươi thừa cơ thượng vị, trở thành Tiên đế đó chứ?”
“Có vấn đề gì không?” Từ Côn Luân cũng không che giấu: “Đây là con rể của ta, hắn chẳng hứng thú trở thành Tiên đế, nhất định là muốn tiện nghi cho nhạc phụ là ta đây.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Cửu nha đầu cũng không nhận ngươi làm cha, ngươi không phải nhạc phụ của ta.”
“Sớm muộn gì cũng sẽ nhận thôi.” Từ Côn Luân khoát tay nói.
Huyền Dương Tiên Đế cố nén sự phẫn nộ trong lòng: “Được rồi, để trẫm cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, xem hai chữ Tiên đế này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.”
Hạ Thiên chẳng hề lo lắng: “Mang ý nghĩa gì thì ngươi cũng là một tên bệnh thứ cấp. Tuổi gì rồi mà còn xưng trẫm. Còn nữa, đám Chưởng môn bên dưới đều như chảy nước, đánh chẳng vui chút nào. Tiên đế ngươi cũng không phải chảy nước luôn chứ?”
“Ngươi thử một chút thì biết thôi.” Huyền Dương Tiên Đế nói, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên.
Thiên địa trong nháy mắt biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận