Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3512: Thiên Vương lão tử là gì?

“Hai vị nhìn thoải mái nhỉ. Các ngươi đến dạo chơi ngoại thành nói lời yêu đương sao?”
Lúc này, một âm thanh có phần không hài lòng vang lên.
“Ngươi là ai?”
Nhiếp Tiểu Lý đưa mắt nhìn, phát hiện có người đang nằm trên cây trà, đè bẹp lá mầm: “Ngươi lập tức xuống ngay cho ta. Trà đã bị ngươi đè hỏng hết rồi.”
“Trà nơi này nhiều như thế, hỏng một hai cây có vấn đề gì đâu.” Người kia khoát tay, lơ đễnh nói.
“Ta bảo ngươi xuống.” Nhiếp Tiểu Lý cau chặt chân mày, lớn tiếng quát: “Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Người kia vẫn thờ ơ. Một giây sau, cả người hắn ta không chút dấu hiệu bay lên, sau đó lăn mười mấy mét giữa hai hàng trà, khi đó mới ngừng lại được.
“Xinh đẹp mà tính tình dữ quá, đúng là hiếm thấy.” Người kia chậm rãi bò dậy, tiện tay lau sạch vết bùn trên mặt, cười nói: “Có việc gì thì cứ nói, cần chi phải động tay động chân.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta thấy tên ngu ngốc ngươi muốn ăn đòn, không đánh thì không thể nào hiểu được tiếng người.”
“Ừm, ngươi nói rất có lý.” Người kia chậm rãi duỗi lưng, sau đó ngáp một cái, tinh thần vẫn không phấn chấn nổi: “Tuy nhiên, vừa lúc có thể giúp ta tỉnh táo lại, tránh cho ngủ quá nhiều, như vậy sẽ hỏng việc.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi tuyệt đối không phải người Nhiếp gia, tại sao ngươi lại xuất hiện ở vườn trà Nhiếp gia chứ?”
Người kia cười hắc hắc, chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý mà nói: “Vị mỹ nữ kia, ngươi hãy dùng đầu óc của mình suy nghĩ cho thật kỹ, nếu ta không phải người Nhiếp gia, tại sao ta lại ở trong vườn trà Nhiếp gia? Đương nhiên người Nhiếp gia mời ta đến rồi. Đúng là ngu ngốc!”
Bốp.
Vừa mới nói xong, trên mặt người này đã chịu một bạt tai.
“Mẹ kiếp, ngươi không xong với ta đâu.” Người kia căm tức nhìn Hạ Thiên, mắng to: “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đánh ta đấy.”
Hạ Thiên trả lời: “Đúng, là ta đánh đấy, ai bảo ngươi dám nói vợ tiếp viên hàng không ngu ngốc. Từ này chỉ ta mới có thể nói, những người khác không xứng nói.”
“A!” Người kia mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn Hạ Thiên: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thiên Vương lão tử sao?”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Thiên Vương lão tử là gì?”
“Cuồng, đúng là cuồng, cuồng đến không biên giới.” Người kia nhìn Hạ Thiên, nhếch môi mỉm cười: “Không hổ danh là nam nhân mang chữ Thiên, ngưu bức giống như ta vậy.”
“Đừng lôi kéo ta đứng cùng đám ngu ngốc các ngươi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói.
“Xem ra, ngươi không có ở Võ Công Sơn bao lâu.” Người kia có chút tiếc nuối lắc đầu, sau đó tự giới thiệu mình: “Ta tên Hoàng Thiên Thư, đến từ Võ Công Sơn, cữu cữu ta là Thánh Thủ Môn Thịnh Kỳ Dương, không biết ngươi có ấn tượng không?”
Hạ Thiên nói: “Có ấn tượng hay không quan trọng lắm sao? Xưa nay ta không lãng phí tinh lực trên người đám ngu ngốc.”
“Nói cũng đúng.” Hoàng Thiên Thư nhẹ gật đầu: “Tuy nhiên, ân oán phải nói cho rõ ràng. Nếu không, chờ ngươi chết, ngươi đến chỗ Diêm Vương gia tố cáo ta, như vậy cũng không tốt.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe được manh mối bên trong, liền hỏi Hạ Thiên: “Hắn ta là cừu nhân của ngươi?”
“Cừu nhân thì không phải.” Hạ Thiên một chút cũng không thèm để ý: “Ta chẳng biết hắn ta là Trương Tam Lý Tứ xuất hiện từ chỗ nào. Nói là cừu nhân, đoán chừng cố tình đến dính ánh sáng của ta.”
“Ừm.” Nhiếp Tiểu Lý gật đầu.
“Hạ Thiên, ngươi đúng là không coi ai ra gì.” Hoàng Thiên Thư xoa mặt, cố gắng đè nén cơn nóng giận trong lòng: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, ban đầu, ta đã cắt đứt mọi quan hệ với bên kia, vẫn luôn bế quan tu hành ở Hoàng Sơn. Tuy nhiên, thời gian trước ta nhận được thư nhà, nói cữu cữu chết rồi. Thánh Thủ Môn bị Trác gia nắm trong tay.”
Nói xong, Hoàng Thiên Thư cười ha hả, chậm rãi bước đến chỗ Hạ Thiên: “Ta tìm người hỏi thăm, ai cũng nói là do một người tên Hạ Thiên làm. Ta và Thịnh Kỳ Dương không thân. Ông ta chết trong tay ai cũng chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng ngươi đã đến Hoàng Sơn, vậy thì khác, bởi vì đây là thế giới của ta.”
“Ngươi nói cái quỷ gì thế.” Nhiếp Tiểu Lý phản bác: “Nơi này là vườn trà Nhiếp gia, là địa giới Nhiếp gia, địa giới của người Hoàng Sơn, có liên quan gì đến ngươi đâu?”
“Nhiếp tiểu thư, đừng nóng giận.” Hoàng Thiên Thư khoát tay, đánh vào miệng mình một cái: “Là ta nói sai, nhưng nói thế nào, ta cũng là ẩn tu của Hoàng Sơn, bảo vệ Hoàng Sơn nghĩa bất dung từ.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Không phải ngươi lấy tiền Nhiếp gia nên làm việc cho Nhiếp gia sao, cần chi phải nói nhảm nhiều như vậy.”
“Đúng,” Hoàng Thiên Thư gật đầu: “Nhiếp Vân Thiên Nhiếp lão gia hỏa đã cho ta một trăm vạn đô la, bảo ta giải quyết ngươi ở đây. Nếu không giải quyết được, đầu của ta sẽ giao cho các ngươi.”
Nhiếp Tiểu Lý cau mày. Nàng đã đánh giá thấp gia gia của nàng. Ban đầu, nàng tưởng rằng còn có chỗ để đàm phán. Bây giờ xem ra, đối phương đã sớm nghĩ kỹ hậu chiêu, thậm chí còn đích thân đi mời cao thủ.
“Muốn đánh thì nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian của ta và vợ tiếp viên hàng không.” Hạ Thiên hờ hững nói.
Hoàng Thiên Thư giống như nghe không hiểu Hạ Thiên nói gì, vẫn phối hợp như cũ: “Giết ngươi vừa có thể nhận được tiền, vừa khiến cho Thịnh gia Võ Công Sơn tiếp nhận ta lần nữa, cớ sao lại không làm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận