Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3285: Từ trước đến nay, ta không mặc quần áo khi đi ngủ

Hạ Thiên cũng biết Thạch Thuần chỉ là đùa giỡn mà thôi, huống chi Vân Tiểu Đông vừa mới tiến vào Luyện Khí Kỳ, xác thực cần người bên cạnh hỗ trợ. Trong tất cả nữ nhân của hắn, Thạch Thuần tương đối phù hợp. Chỉ cần Vân Tiểu Đông không có ý kiến, hai người bạn thân cũng được, khuê mật cũng được, hắn cũng lười quản.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người ai về nhà nấy. Dù sao tất cả mọi người còn có việc phải làm. Ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, ai đi ngủ thì đi ngủ. Nói đúng ra, chỉ có Hạ Thiên là không có chuyện để làm, thế là hắn chạy thẳng đến phòng Tô Bối Bối.
“Này, cái tên lưu manh đáng chết, ngươi muốn làm gì?” Tô Bối Bối bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Thế nào, ngươi muốn bá vương ngạnh thượng cung sao? Ta không sợ ngươi đâu.”
“Bối nha đầu, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta chỉ muốn ngủ bù thôi mà.”
Tô Bối Bối hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Thiên: “Vậy thì ngươi đi ngủ bù đi, chạy đến giường của ta làm gì?”
“Thì ta đi ngủ đây, bình thường ta thích ôm người khác mà ngủ.” Hạ Thiên mỉm cười giải thích: “Vợ Tiểu Y Y đi làm, những bà vợ khác lại không có ở đây, ta không thể làm gì khác hơn là đến đây ôm ngươi.”
“Ôm cái đầu ngươi đấy.” Tô Bối Bối lạnh lùng nói: “Có phải ngươi muốn nói ngươi chỉ ôm một cái, tuyệt đối không động chân tay?”
Hạ Thiên sững sờ: “Bối nha đầu, tại sao nàng biết?”
“Ta còn không hiểu rõ tên đại sắc lang ngươi sao?” Tô Bối Bối trong nháy mắt tỉnh cả ngủ, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Ngươi lập tức loại bỏ toàn bộ suy nghĩ xấu xa này ra khỏi đầu của ngươi. Ta sẽ không để cho ngươi được như ý đâu.”
Hạ Thiên cảm thấy oan uổng, vội giải thích: “Ta chỉ muốn ngủ bù. Bối nha đầu, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Đánh rắm.” Tô Bối Bối hơi đỏ mặt, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Có gan thì ngươi mặc lại quần áo rồi nói với ta mấy lời này.”
“Đỉ ngủ thì phải cởi quần áo không phải là chuyện rất bình thường sao?” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Từ trước đến nay, ta không mặc quần áo khi đi ngủ.”
Tô Bối Bối tức đến mức quơ lấy cái gối đập tới tấp Hạ Thiên: “Ta chẳng quan tâm ngươi đi ngủ mặc áo hay không, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta.”
“Ta không đi, ta muốn ngủ bù.” Hạ Thiên nhắm mắt lại, bắt đầu ngáy to.
Tô Bối Bối bó tay, chỉ vào hắn mà nói: “Được, ngươi ngủ ở đây đi, ta ra ngoài.”
Nói xong, nàng thở phì phò bước ra khỏi phòng của mình, sau đó nhanh chóng tắm rửa một cái, không ngần ngại thay lại bộ quần áo mới Lam Y Nhân treo trong tủ.
“Ngươi không phải muốn ngủ bù sao?” Tô Bối Bối thay xong quần áo. Khi trở lại phòng khách, nàng phát hiện Hạ Thiên đang nằm ở ghế salon, không khỏi tức giận hỏi: “Ngươi ở đây làm bộ cái gì thế?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Không có nàng bên cạnh, ta không ngủ được, cho nên ta đến phòng khách thử một chút.”
Tô Bối Bối trịnh trọng chỉ vào Hạ Thiên, cảnh cáo: “Về sau, nếu như không được sự đồng ý của ta, ngươi còn tiến vào phòng của ta, ngươi đừng trách ta trở mặt.”
“Được, về sau, ta sẽ trưng cầu sự đồng ý của nàng trước.” Hạ Thiên gật đầu.
“Ta còn lâu mới đồng ý.” Tô Bối Bối trừng mắt, sau đó tự nấu cho mình bữa sáng, ăn vội vàng.
Thu dọn bàn ăn xong, Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên đang nằm trên ghế salon: “Hôm nay ta có chuyện quan trọng cần làm, ngươi tốt nhất đừng đi theo ta. Nếu làm hỏng việc này, đến lúc đó ngươi đến Tiên Vân đại lục tìm mấy người Diệp biểu tỷ xin lỗi đi.”
“Bối nha đầu, nàng nói hơi quá rồi.” Hạ Thiên lười biếng giải thích: “Ta xưa nay không bao giờ làm chuyện xấu. Chuyện xấu đều do đám người ngu ngốc không bao giờ muốn làm chuyện nghiêm túc gây ra cả. Ta chỉ bắt bọn chúng bại lộ sớm mà thôi.”
“Ta không muốn nghe ngươi giảo biện.” Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ngươi có thể đi tìm vợ tiểu muội chân dài, vợ Y Y, còn có đồ đệ ngoan, không được thì đi ra ngoài tìm mấy bà vợ dự bị mới.”
Hạ Thiên kỳ quái nhìn Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, nàng đang nói mát đấy. Thật ra, nàng chỉ muốn ta ở bên cạnh của nàng.”
“Bớt nói đùa. Ngươi cho rằng ngươi là ai, đừng tưởng rằng ta giống như ngươi.” Tô Bối Bối trừng mắt với Hạ Thiên một cái, sau đó trang điểm lại một chút rồi ra ngoài.
Tô Bối Bối vừa đi, tầng cao nhất cao ốc Thần Y chỉ còn lại một mình Hạ Thiên. Hắn xác thực có chút nhàm chán.
Lúc này, điện thoại hợp thời vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra kiểm tra, phát hiện là Triệu Thanh Thanh gọi đến: “Thanh Thanh nha đầu, ngươi đang nhớ ta à?”
“Đúng, sư phụ, ta nhớ ngươi lắm.” Triệu Thanh Thanh một chút cũng không che giấu, thuận tiện đưa ra lời mới: “Ngươi đến kinh thành đi, ta đang ở nhà chờ ngươi.”
“Được, ta lập tức đến ngay.” Hạ Thiên cúp điện thoại, nhảy ra khỏi cửa sổ tầng cao nhất cao ốc Thần Y, như tia chớp vọt đi.
Hơn một tiếng sau, Hạ Thiên đã xuất hiện trong gian phòng của Triệu Thanh Thanh ở kinh thành.
“Sư phụ, ngươi đến thật sao?” Triệu Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên: “Ta còn tưởng rằng tối nay ngươi mới đến.”
Hạ Thiên cười nói: “Đồ đệ ngoan nhớ ta, ta đương nhiên phải nhanh chóng đến gặp chứ.”
“Sư phụ, ngươi ăn sáng chưa…” A?” Triệu Thanh Thanh còn chưa nói xong, miệng đã bị chặn lại.
Mấy tiếng sau, hai người cùng lúc xuất hiện ở nhà ăn Triệu gia cùng nhau ăn cơm trưa.
Vợ chồng Triệu Hiểu Trác liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng cầm chén cơm lên ăn thật nhanh rồi im lặng rời đi.
“Sư phụ, hai ngày qua vẫn luôn có người tìm ngươi.” Triệu Thanh Thanh lên tiếng: “Hắn ta tự xưng là tiểu đệ của ngươi, có chuyện vô cùng vô cùng quan trọng cần tìm ngươi, ngươi có muốn gặp hắn ta không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận