Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3043: Ta chỉ muốn làm một người bình thường

Trước mắt đen kịt một mảnh, đưa tay cũng không thấy năm ngón.
Hoàn cảnh này đối với người bình thường mà nói đúng là một tai nạn.
Nhưng đối với tu tiên giả như Hạ Thiên và Tô Vô Song mà nói, hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại nào. Trừ phi có trận pháp đặc biệt hoặc pháp bảo ngăn cách linh khí bên trong cơ thể của bọn họ, bằng không, chúng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hạ Thiên cười hì hì, nói với Tô Vô Song: “An Tâm, ngươi không sao chứ?”
Im lặng một hồi, gương mặt xinh đẹp của Tô Vô Song bỗng nhiên ửng hồng, hơi ngượng ngùng nói: “Ta không sao, nhưng tay của ngươi…”
“A, là vì đỡ ngươi, tránh cho ngã sấp xuống đó mà.” Hạ Thiên mặt không đỏ tim không đập đáp lại, hai tay thậm chí còn xoa nhẹ hai lần.
Tô Vô Song bị đụng chạm như thế, có chút nhịn không được, liền ưm một tiếng.
“Tỷ, tỷ sao vậy? Tỷ không sao chứ?”
Cách đó không xa, giọng nói của Tô Vô Địch vang lên: “Đây là nơi nào? Ta bị mù sao? Sao cái gì ta cũng không thấy rõ?”
“Đúng, ngươi bị mù rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc đáp lại.
Tô Vô Địch bị dọa sợ, khóc ầm lên: “Tỷ, làm sao bây giờ? Ta không muốn bị mù, ta chỉ mới mười một tuổi thôi mà.”
“Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ngươi không sao đâu.” Tô Vô Song vỗ tay Hạ Thiên, ra hiệu hắn buông ra, đồng thời an ủi Tô Vô Địch: “Chỉ là chỗ này tối mà thôi. Chờ lát nữa ngươi thích ứng, ngươi có thể nhìn thấy mọi thứ.”
Hạ Thiên thấy Tô Vô Song phản kháng khá kịch liệt, vì thế liền buông tay ra, kết quả phát hiện trên tay hơi ướt, không khỏi nhìn Tô Vô Song: “An Tâm, ngươi bị thương rồi?”
“Không, không có.” Tô Vô Song đột nhiên tức giận, sau đó thẹn thùng giải thích: “Vừa rồi không cẩn thận, chảy chút nước miếng.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “An Tâm, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, tại sao lại còn chảy nước miếng?”
Tô Vô Song không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy.
“Tỷ, ngươi và anh rể ở đâu vậy?” Tô Vô Địch yên tâm một chút, đưa tay sờ soạng xung quanh: “Ta nghe giọng nói rất gần, nhưng vì sao cái nào cũng không đụng được?”
Bốp
Một tiếng vang nhỏ không chút dấu hiệu vang lên.
“Ai đánh ta?”
Tô Vô Địch lớn tiếng trách móc, trong giọng nói ẩn chứa sự bất mãn và sợ hãi.
“Là ta đánh đấy.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại.
Ánh mắt của Tô Vô Địch rốt cuộc có thể nhìn thấy mọi vật, rõ ràng như ban ngày. Cậu ta trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, tại sao ngươi lại đánh ta?”
“Ngươi không phải muốn biết ta và tỷ của ngươi ở đâu sao?” Hạ Thiên thản nhiên đáp lại.
“Phương pháp có rất nhiều cách, cũng không cần thiết phải đánh ta.” Tô Vô Địch vô cùng bất mãn: Cho dù ngươi là anh rể của ta, cũng không thể tùy tiện đánh ta. Nếu không, ta tố cáo ngươi ngược đãi trẻ em.”
“Được rồi, đừng làm rộn nữa, chúng ta xem trước một chút đây là nơi nào rồi nói.” Tô Vô Song biết vừa rồi Hạ Thiên đã đánh một luồng linh khí vào đầu em trai của nàng, giúp cho cậu ta mở linh thị, có thể nhìn thấy vật trong bóng đêm không chút trở ngại.
Tô Vô Địch nhìn chung quanh, bỗng cảm thấy có chút kỳ quái: “Trước đó không phải chúng ta đang ở cao ốc Thần Y sao? Tại sao bây giờ chúng ta lại đến đây?”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Có người truyền tống chúng ta đến đây chứ sao.”
“Truyền, truyền tống?” Tô Vô Địch sửng sốt, quay lại nhìn tỷ tỷ của cậu ta:” Là anh rể nói sai hay là ta nghe lầm?”
Hạ Thiên nhìn Tô Vô Song, nói: “Ngươi không nói cho cậu ta biết thân phận của ngươi sao?”
“Không có.” Tô Vô Song lắc đầu: “Ta đã nói qua, ta chỉ muốn hướng đến cuộc sống của một người bình thường. Trước đó ta vứt bỏ cái tên An Tâm cũng là vì cái tên này thu hút quá nhiều sự chú ý trước đây.”
“Hướng đến cuộc sống của người bình thường thật ra cũng không có vấn đề gì.” Hạ Thiên cảm thấy logic của Tô Vô Song có vấn đề: “Hoặc ngươi vốn là người bình thường. Nếu không phải như thế, ngươi nhất định phải có sức mạnh cường đại mới có thể cam đoan cuộc sống bình thường của ngươi không bị người ta quấy rầy.”
Tô Vô Song biết Hạ Thiên có ý gì, cũng biết hắn nói là sự thật, chỉ là trong lòng không muốn tán đồng mà thôi.
“Ngươi bắt đầu đã không phải người bình thường. Bởi vì ngươi có liên quan đến ta, ngươi đã sớm bị một số người ghi nhớ.” Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Cho nên, ngươi đừng nghĩ đến việc trở thành người bình thường. Thoải mái đi, giống như Bối nha đầu, hay vợ Y Y, bọn họ vẫn sống một cuộc sống bình thường đấy thôi.”
“Có lẽ ta đã sai ngay từ đầu rồi.” Tô Vô Song không khỏi thở dài một tiếng.
Tô Vô Địch nghe mà không hiểu, hỏi lại: “Tỷ tỷ, anh rể, rốt cuộc hai người đang nói chuyện gì vậy? Tại sao ta một câu cũng không nghe rõ.”
“Nghe không rõ là được rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Người lớn nói chuyện, con nít ngươi nghe không hiểu là chuyện đương nhiên.”
Tô Vô Địch đương nhiên không phục: “Dẹp.”
“Nhưng nơi này rốt cuộc là nơi nào?” Tô Vô Song để ý chung quanh. Ba người bọn họ đi một hồi lâu vẫn ở trong bóng tối vô biên, vô hạn, cái gì cũng không nhìn thấy, thật có chút quỷ dị. “m thanh trước đó là của ai? Bọn họ muốn làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận