Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3893: Thanh Phong Sơn là thiên hạ đệ nhất sơn

Đám thuộc hạ lập tức nhận mệnh, cùng nhau phóng đến chỗ Hoa Hoành Chí.
Hoa Hoành Chí đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, lập tức phản kích. Năm ba người vậy mà không giải quyết được hắn ta.
“Một đám phế vật.”
Nhạc Thiên Hoa nổi trận lôi đình, hai ba bước vọt đến trước mặt Hoa Hoành Chí, nhấc chưởng chộp đến.
Ban đầu, Hoa Hoành Chí vốn đã mệt mỏi ứng đối, chờ đến khi hắn ta phát hiện Nhạc Thiên Hoa lao đến thì đã muộn, bụng chịu một chưởng thật mạnh.
Một chưởng này cương mãnh không yếu, có sức mạnh làm nứt cả đá, chẳng khác nào tiếng sấm.
“A!”
Hoa Hoành Chí kêu một tiếng, cả người bay rớt ra ngoài, lăn mười mấy mét vào trong đống tuyết.
“Hoành ca.”
Tạ Nghênh Hà bị dọa sợ, lập tức vọt đến lôi người từ trong đống tuyết ra: “Chàng không sao chứ?”
“Sao?”
Hoa Hoành Chí cảm nhận một chút, gương mặt hiện lên sự nghi ngờ: “Hình như… không có việc gì.”
“Ngươi đúng là không bình thường. Ăn một Thiên Cương Chưởng của ta mà không có việc gì.”
Nhạc Thiên Hoa nhìn thấy, gương mặt hiện lên sự nghi ngờ.
Hoa Hoành Chí lạnh lùng nói: “Ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì, chỉ là ngươi quá yếu mà thôi.”
“Muốn chết.”
Sắc mặt Nhạc Thiên Hoa thay đổi, tay áo hất lên, cả người đằng không bay lên, nhào về phía Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà giống như sư tử vồ thỏ.
Hoa Hoành Chí nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Hoa nhào đến, lập tức đẩy Tạ Nghênh Hà ra, lựa chọn đối cứng Nhạc Thiên Hoa.
Bốp.
Hai chưởng song giao, trong nháy mắt đã phân ra thắng lợi.
Hoa Hoành Chí không phải là đối thủ của Nhạc Thiên Hoa, phun ra một ngụm máu, nhưng cơ thể vẫn không có gì trở ngại.
Lần này, Nhạc Thiên Hoa không chỉ nghi hoặc mà còn kinh ngạc, nghiêm túc quát: “Trước kia ngươi chỉ là một tên bình thường yếu không ra gió, vì sao bây giờ trên người ngươi lại lộ ra khí tức của tu tiên giả? Chẳng lẽ ngươi đã uống linh đan diệu dược gì rồi sao?”
“Bớt nói nhảm đi, có gan thì tiến lên lần nữa.”
Hoa Hoành Chí cũng không trả lời, xiết chặt nắm đấm một lần nữa xông về phía Nhạc Thiên Hoa.
“Ta mặc kệ ngươi đã uống thuốc gì, bổn công tử sẽ đập chết ngươi.”
Sát tâm Nhạc Thiên Hoa dâng lên, trong nháy mắt nhấc lên bảy tám phần chưởng lực, vọt đến trước người Hoa Hoành Chí, vỗ xuống đỉnh đầu của hắn ta.
Tạ Nghênh Hà bị dọa sợ, vọt thẳng đến trước mặt Hoa Hoành Chí, thay hắn ta chịu một chưởng này.
“Tiện nhân ngươi đã bảo vệ hắn ta như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nhạc Thiên Hoa nhìn thấy, lòng đố kỵ lại càng nhiều, khí lực không giảm mà còn tăng, muốn một chưởng đánh chết Tạ Nghênh Hà.
Chỉ là một chưởng này đã đánh hụt.
Không biết từ lúc nào, Tạ Nghênh Hà đã biến mất trong tầm mắt của hắn ta.
Nhạc Thiên Hoa không khỏi giật mình, quay đầu sang bên cạnh, đột nhiên phát hiện Tạ Nghênh Hà đã đứng bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên từ lúc nào.
Đầu tiên, hắn ta loại trừ Ninh Nhụy Nhụy. Ai nói dung mạo nàng xinh đẹp đến như thế.
Nữ nhân đẹp như vậy sẽ không đối nghịch với hắn ta. Dù sao, hắn ta cũng là thiếu minh chủ liên minh Cửu Sơn, thiếu chưởng môn phái Côn Luân.
Trên thế giới này nào có nữ nhân có thể địch lại mị lực của hắn ta. Đương nhiên loại trừ nữ nhân đầu óc có bệnh Tạ Nghênh Hà.
Như vậy, người giở trò quỷ cũng chỉ có thể là tên tiểu tử nhìn bình thường chẳng có gì lạ kia. Tuy nhiên, có thể cướp người dưới mí mắt của hắn ta, nói rõ tên tiểu tử đó cũng có chút bản lãnh, nói không chừng còn là đệ tử của danh môn đại phái nào đó.
“Là ngươi giở quỷ?”
Nhạc Thiên Hoa tâm niệm chuyển động, có chút nghi hoặc hỏi Hạ Thiên: “Chưa thỉnh giáo, tiểu tử ngươi là người của ngọn núi nào?”
Hạ Thiên thuận miệng trả lời: “Thanh Phong Sơn.”
“Thanh Phong Sơn.”
Gương mặt Nhạc Thiên Hoa hiện lên sự nghi ngờ: “Trong liên minh Cửu Sơn không hề có ngọn núi này. Có phải ngươi đang lừa gạt ta hay không?”
“Thanh Phong Sơn là thiên hạ đệ nhất sơn. Ngươi chưa từng nghe qua là vấn đề của ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Liên minh Cửu Sơn các ngươi cộng lại cũng không sánh bằng một tảng đá trên Thanh Phong Sơn.”
Nhạc Thiên Hoa khinh thường nói: “Cái gì mà thiên hạ đệ nhất sơn, chỉ là một ngọn núi hoang vô danh mà thôi. Ta còn tưởng rằng ngươi là đệ tử của danh môn chính phái nào chứ, thì ra ngay cả cẩu thí cũng không phải.”
“Này, thằng ngu ngươi nghe không hiểu tiếng người hay là đầu óc có bệnh thế?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: ‘Ta nói cho ngươi biết, đó là Thanh Phong Sơn, ngươi lại nói nó vô danh, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
Lần này, Nhạc Thiên Hoa lại càng chắc chắn Hạ Thiên xuất sư một môn phái nhỏ tại ngọn núi hoang vô danh, không đáng để lo.
“Hơn phân nửa danh sơn thiên ngoại đều nằm dưới cờ liên minh Cửu Sơn chúng ta. Những ngọn núi còn lại đều là đống đất chui từ dưới lên, hoàn toàn không có giá trị.”
Nhạc Thiên Hoa ngạo nghễ nói.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn: “Ta thấy ngươi có thể vào mộ nằm được rồi đó.”
“Ngươi cũng đến tìm cái chết sao?”
Mặt Nhạc Thiên Hoa lạnh như sắt, lạnh lùng nói: “Trên đời này, người có thể bắt ta vào mộ nằm còn chưa ra đời đâu.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Lời nói phách lối quá nhỉ, cũng chẳng biết thực lực như thế nào.”
Nhạc Thiên Hoa ngả ngớn nhìn Ninh Nhụy Nhụy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu bổn công tử thắng, vị mỹ nữ bên cạnh ngươi có thể đưa cho ta không?”
“Đám ngu ngốc đánh chủ ý lên nữ nhân của ta cũng không chỉ có một con đường chết.”
Hạ Thiên thấy người này thật đáng ghét, ý định biến hắn ta thành thái giám.
Chiến ý Nhạc Thiên Hoa tăng lên: “Vậy thì nhanh lên. Nắm đấm của bổn công tử không thể chờ được nữa.”
“Nhạc Thiên Hoa, tốt nhất ngươi đừng nên làm loạn.”
Băng Ngữ Hạ nhịn không được quát khẽ một tiếng: “Hắn tên Hạ Thiên, là bạn của ta, cũng là khách quý mà nãi nãi đã căn dặn phải mời đến.”
Nhạc Thiên Hoa cảm nhận được rõ ràng thái độ của Băng Ngữ Hạ đối với tên tiểu tử đó rất lạ, ghen tuông trong lòng lại càng dâng lên: “Ta chẳng quan tâm hắn là Hạ Thiên hay là Đông Thiên. Hôm nay ta sẽ tiễn hắn về Tây Thiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận