Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3565: Đó là do ngươi học chưa đến nơi đến chốn

“Hôm nay, trong buổi học này, ta muốn nhấn mạnh với mọi người thân pháp khinh công một chút.”
Hôm qua, Nguyệt Thanh Nhã một lần nữa giảng giải khái niệm và thuật ngữ tu tiên cơ bản cho các nàng. Hôm nay, rốt cuộc nàng cũng đi vào chính đề. Để mọi người không cảm thấy nhàm chán, nàng giảng giải những thứ thú vị đầu tiên.
“A, chán quá, khinh công thân pháp gì chứ, quá đơn giản.” Liễu Mộng nhàm chán ngáp một cái: “Nguyệt tỷ tỷ, Phiếu Miểu Bộ là đủ rồi mà. Chi bằng tỷ nói làm sao ngự kiếm phi hành đi, như vậy mới tuyệt.”
Liễu Vân Mạn trừng mắt nhìn Liễu Mộng, kéo tay áo của nàng: “Cô cô, đừng nói nữa, Nguyệt tỷ tỷ tức giận đấy.”
“Có gì mà phải tức giận?” Liễu Mộng không hiểu. Mặc dù tuổi tác của nàng không nhỏ nhưng tính tình vẫn như đứa trẻ, không biết quan sát nét mặt, có cái gì thì nói cái đó.
“Mộng Mộng, ngươi không cần phải gấp. Về sau sẽ nói đến chuyện mà ngươi quan tâm.” Nguyệt Thanh Nhã cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười giải thích: “Thiên phú của ngươi cực cao, học xong Phiếu Miểu Bộ đúng là đủ rồi. Tuy nhiên, mọi người ai cũng phải có sở trường riêng. Những người tu hành ở đây, đích thật không ai nhạy cảm bằng ngươi, không bắt được trọng điểm. Cho nên ta phải giảng giải rõ ràng một chút.”
“À, vâng, vâng, ta sai rồi.” Liễu Mộng hiểu ra, vội thè lưỡi, làm tư thế khóa miệng: ‘Ta không chen miệng vào nữa, được chưa?”
Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười, bỏ qua khúc nhạc dạo ban đầu, nói tiếp: “Thân pháp khinh công có ba loại. Một là người nhẹ như yến, muốn bay thì bay, muốn tránh thì tránh, tự do tự tại giống như chim.”
“Hai là trở ngại điều kiện bản thân, không cách nào đằng không phi hành, cũng chỉ có thể mượn nhờ ngoai lực. Trong này lại có một số tình huống...”
“Ba là linh hồn xuất khiếu. Loại này thật ra là loại dễ dàng nhất nhưng cũng khó khăn nhất. Đã là an toàn nhất thì cũng là nguy hiểm nhất. Ta không đề nghị mọi người tu loại công pháp này, cho nên ta tạm thời không nói đến.”
Nguyệt Thanh Nhã nhìn chúng nữ một hồi, cười hỏi: “Đối với ba loại thân pháp khinh công này, các ngươi có điều gì cần hỏi không?”
“Ta có. Liên quan đến loại thứ nhất, ta dường như biết được một chút.” An Khả Khả lập tức đưa tay, cười nói: “Khi ta còn bé, ta thường xuyên đọc mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp, bên trong có nhiều ghi chép về loại này, như Lăng Ba Vi Bộ, Thê Vân Tung, Nhất Vĩ Độ Giang, Thần Hành Bách Biến... Ta cũng đã từng diễn qua nữ hiệp biết khinh công.”
Nàng vừa nói xong, ngược lại có người lập tức đưa ra dị nghị.
“Hình như Thê Vân Tung, Nhất Vĩ Độ Giang vẫn phải mượn nhờ ngoại lực mà, hẳn thuộc loại thứ hai.” Vương Tiểu Nha lên tiếng. Nói xong, nàng lại phát hiện có chút không đúng, liền khoát tay với An Khả Khả: “Ta không muốn tranh cãi với ngươi, chỉ là có chút không hiểu.”
An Khả Khả đương nhiên sẽ không vì chút chuyện này mà tức giận. Nàng cười nói: “Không sao, ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
“Thật ra, mọi người nghi ngờ như vậy cũng là chuyện bình thường.” Nguyệt Thanh Nhã giải thích: “Thê Vân Tung, Nhất Vĩ Độ Giang đúng là phải mượn lực, nhưng có thể bay lên vẫn là dựa vào sức mạnh bản thân. Nếu bản thân không cách nào tự do sử dụng chân khí để khống chế thể trọng, cho dù có mượn lực cũng không thể nào bay lên được.”
Tố Vi đã từng là sinh viên học viện thể thao, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên, điều này có thể hiểu chính là, nếu chúng ta có thể vận dụng linh hoạt chân khí, tự tại khống chế cơ thể, chúng ta có thể đạt đến hiệu quả khinh công?”
“Đúng.” Nguyệt Thanh Nhã gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy. Thật ra trong tu hành, tất cả mọi công pháp đều giảng giải làm thế nào để vận dụng linh khí, khống chế cơ thể và cân đối giữa hai cái này.”
Tiếp theo, nàng tiến hành giảng giải mở rộng về ba điểm này.
“Lấy ví dụ lần trước ở Tiên Vân đại lục, các ngươi cũng đã nhìn thấy rõ ràng.”
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi đứng lên, thân hình khẽ động, giống như một đám mây màu xa gần khó nắm bắt, sau khi vòng quanh chúng nữ một vòng thì quay lại đằng trước.
“Đây chính là Phiếu Miểu Bộ, là công pháp khinh công cơ bản nhất trong toàn bộ Tiên Vân đại lục.”
Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười, vén ống tay áo lên: “Các ngươi hoặc nhiều hoặc ít đều đã học qua, nhưng Phiếu Miểu Bộ có một vấn đề, đó chính là hạn cuối rất thấp, hạn mức cao nhất lại cực cao.”
“Phiếu Miểu Bộ là công pháp do Phiếu Miểu Tiên Tôn sáng tạo ra từ mười vạn năm trước, nhập môn rất đơn giản, Luyện Khí Kỳ là có thể tu tập.”
“Nhưng môn công pháp này lại có chín tầng. Tu tiên giả bình thường chỉ cần học được ba tầng đầu tiên là được rồi. Về sau, mỗi lần tăng một tầng, gánh nặng đối với cơ thể sẽ tăng gấp mười đến trăm lần.”
Chúng nữ nghe xong, cảm giác hình như có gì đó không thích hợp.
Nhưng không ai cắt ngang Nguyệt Thanh Nhã.
“Học khinh công, vốn là người nhẹ như yến, cấp tốc như bay. Nếu tu hành đến cảnh giới cao, cơ thể nặng thêm, thế thì tu luyện làm gì?”
Nguyệt Thanh Nhã dừng lại nửa giây, sau đó nói tiếp: “Cho nên, bất luận tiền bối nào cũng đều phải dựa trên cơ sở Phiếu Miểu Bộ khai sáng ra công pháp khinh công cao hơn, tiêu biểu nhất chính là Chỉ Xích Thiên Nhai và Súc Địa Thành Thốn. Thật ra, hai công pháp này có cùng nguồn gốc, nhưng lại đi theo hai hướng khinh công khác nhau.”
“Nói như vậy là như thế nào?” Ngải Vi Nhi có chút nghi hoặc: “Ta đã từng học qua hai thân pháp này, cũng không phát hiện khác nhau chỗ nào.”
“Đó là vì ngươi học chưa đến nơi đến chốn.” Cơ Thanh Ảnh từ nãy đến giờ không lên tiếng liền phê bình một câu: “Nếu ngươi siêng năng nghiên cứu, ngươi sẽ không nói ra những lời như vậy.”
Ngải Vi Nhi nhất thời im lặng. Nàng đúng là không chuyên tâm nghiên cứu, chỉ xem hai công pháp này là một loại công cụ tăng cường kỹ thuật giết người mà thôi.
“Chỉ Xích Thiên Nhai chú trọng khoảng cách, đó chính là nhanh.” Nguyệt Thanh Nhã cười nhạt: “Bằng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ mục tiêu mà mình muốn đến, trong đó dùng phương pháp gì, thủ đoạn gì, tiêu hao bao nhiêu linh khí đều không quan trọng. Cứ như vậy, đối với người sử dụng liền có yêu cầu cực cao. Nếu nửa đường linh khí không đủ, nó sẽ khiến cho mình vạn kiếp bất phục.”
“Thế Súc Địa Thành Thốn thì sao?” Sở Dao hỏi: “Môn công pháp này có chỗ nào đặc biệt, đồng thời còn có hạn chế gì?”
“Súc Địa Thành Thốn chú trọng chính là hiệu suất.” Nguyệt Thanh Nhã tán thưởng nhìn Sở Dao, sau đó giải thích: “Đó chính là lấy tiêu hao nhỏ nhất, tận khả năng kéo dài khoảng cách nhất. Đây là môn công pháp phát triển bền vững nhất. Chỉ cần khống chế tốt tốc độ là có thể sử dụng liên tục không ngừng.”
“Không thể học cả hai loại sao?” Lãnh Băng Băng nhẹ giọng hỏi.
“Có thể.” Nguyệt Thanh Nhã cười nói: “Nhưng hai loại công pháp này tu hành đến cực hạn cũng chỉ có hai người. Một là sư tổ của ta, hai là...”
Chúng nữ đều cùng hỏi: “Ai?”
“Hạ Thiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận