Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3782: Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không?

Bạch Vạn Bang nói một hồi, sau đó mới bắt đầu sắp xếp.
Thật ra cũng chẳng có sắp xếp gì đặc biệt, chỉ phát cho mỗi người ở đây một cái phong thư.
“Đây là tâm ý của ta và tập đoàn Lăng Tiêu gửi cho các vị, mong các vị vui vẻ nhận giùm.”
Bạch Vạn Bang cười khẽ, nhìn mọi người chung quanh, sau đó nói: “Ta đã phái người sắp xếp xe, lát nữa sẽ chở mọi người đến hồ Thấm Nguyệt. Ở đó đã dựng sẵn một sơn trang, khi mọi người đến đó có thể ở lại hai ba ngày. Đương nhiên, nếu mọi người không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng. Bây giờ, tất cả mọi người thu dọn một chút, xe đến thì chúng ta đi ngay.”
Người tham gia hội nghị đều nhìn nhau, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.
“Hạ Thiên, San San, các người có đi hay không?” Hàn Nhạc Hân bu lại, nhẹ giọng hỏi.
Dương San nhớ lại lời của Hạ Thiên vừa nãy: “Đi, đương nhiên là đi rồi.”
“Được, vậy ta cũng đi.” Hàn Nhạc Hân gật đầu, đưa ra quyết định: “Vậy chúng ta về khách sạn thu dọn hành lý. Chúng ta phải ở trong núi hai ba ngày, mà ở đó thì chắc chắn sẽ lạnh.”
Dương San đã được tẩy tủy phạt sương, có thể không cần quan tâm đến cái lạnh. Tuy nhiên, mặc mấy bộ quần áo chức nghiệp này mãi nàng cũng cảm thấy khó chịu. Tóm lại nàng vẫn thích làm đẹp mà.
Trong lúc bọn họ đang định đứng dậy rời đi, Bạch Vạn Bang bỗng nhiên lên tiếng: “Hạ tiểu hữu, còn có Dương tiểu thư, làm phiền các vị ở lại một chút, lão phu có chuyện quan trọng cần thương lượng với mọi người.”
Hàn Nhạc Hân sửng sốt, đang định ở lại, nhưng lại bị một cận vệ của Bạch Vạn Bang nhìn với ánh mắt “ngươi còn không đi”.
“San San, ta giúp ngươi thu dọn hành lý trước, yên tâm nhé.” Trước khi đi, Hàn Nhạc Hân nói với Dương San.
Đợi đến khi Hàn Nhạc Hân đi rồi, cận vệ cũng lập tức rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, còn mình thì đứng canh ngoài cửa.
“Hạ tiểu hữu, ngươi không hiếu kỳ lão phu tìm ngươi thương lượng chuyện gì sao?” Bạch Vạn Bang nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nhịn không được liền hỏi.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Là ngươi tìm ta thương lượng chứ không phải ta tìm ngươi thương lượng, tại sao ta lại phải hiếu kỳ?”
“Hạ tiểu hữu, ngươi quả nhiên không giống người bình thường.” Bạch Vạn Bang nghe Hạ Thiên nói, không thể nhịn được cười, biểu hiện tán thưởng: “Ta biết nội tình của ngươi, cũng có nghe thấy chuyện của ngươi. Mỗi một chuyện đều khiến Bạch mỗ bội phục không thôi.”
“Lão đầu nhi, ngươi rất thích nói nhảm sao?” Hạ Thiên có vẻ không kiên nhẫn nói.
Dương San cũng không nhịn được, liền nói: “Bạch lão tiên sinh, ngươi muốn làm cái gì thì nói thẳng ra, đừng có thăm dò gì nữa. Ông xã ta không thích như vậy đâu.”
Bạch Vạn Bang gật đầu, hiển nhiên cũng biết tình huống này, chỉ là không quen người khác nói với ông ta như thế.
Dừng khoảng hai ba giây, Bạch Vạn Bang thành khẩn nói: “Ta có một vụ làm ăn muốn hợp tác với Hạ tiểu hữu, không biết ý của ngươi như thế nào?”
“Ta hoàn toàn không có hứng thú với việc kinh doanh.” Hạ Thiên đáp: “Nếu ngươi muốn hợp tác, ngươi cứ tìm đến tập đoàn Thần Y. Bên đó sẽ có người bàn bạc với ngươi.”
Bạch Vạn Bang lắc đầu: “Hợp tác đó không phải là thứ mà lão phu muốn.”
Dương San liên tưởng đến tao ngộ ở Tuyết Thành, trong lòng cảm thấy hơi căng lên.
“Lão phu nhìn trúng chính là ngươi, còn có năng lực của ngươi.” Bạch Vạn Bang chỉ vào Hạ Thiên, chậm rãi nói: “Lão phu cũng không vòng vèo nữa. Dù sao tất cả cũng là tu tiên giả. Chúng ta cùng một loại người.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Lão đầu nhi, ngươi quá đề cao mình rồi. Chúng ta không cùng một loại người, bởi vì ngươi không xứng.”
“Ha ha.” Bạch Vạn Bang khẽ cười một tiếng, cũng không tức giận. Sau khi uống một ngụm trà, ông nói tiếp: “Chuyện là như thế này, hồ Thấm Nguyệt mà chúng ta mới phát hiện thật ra là một linh tuyền. Nhưng Bạch gia muốn độc chiếm, khả năng không lớn. Nhất là phái Tuyết Sơn vẫn luôn nhìn chằm chằm bên cạnh. Tuyết Thành còn có hai gia tộc khác cũng đang sinh lòng ngấp nghé.”
“Vẫn là nói nhảm.” Hạ Thiên khó chịu trả lời.
Bạch Vạn Bang do dự hai ba giây, liền nói thẳng mục đích của mình: “Lão phu muốn hợp tác với ngươi cùng khai thác hồ Thấm Nguyệt, chia ba bảy, như thế nào?”
Hạ Thiên dứt khoát từ chối: “Ta không có hứng thú.”
“Ngươi ngại ít?” Bạch Vạn Bang mỉm cười, ra vẻ rộng lượng: “Vậy thì chia đôi, bất luận linh khí hay lợi ích khác, tất cả đều dựa theo tỷ lệ này, như thế nào?”
“Vẫn không hứng thú.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Hạ tiểu hữu, xem ra ngươi hoàn toàn không có hứng thú đối với thương nghiệp.” Bạch Vạn Bang lắc đầu, ý vị thâm trường: “Chúng ta là tu tiên giả, mỗi ngày tu hành cần bao nhiêu linh khí ngươi hẳn cũng đã nắm chắc. Bây giờ, linh khí trên toàn trái đất đều rất mỏng manh, linh tuyền đã ít lại càng thêm ít. Chỉ một hồ này thôi ngươi cũng đã đủ kiếm lời. Huống chi, với nước hồ Thấm Nguyệt, còn có dược tài xung quanh, chúng ta có thể luyện chế ra đan dược. Nội điểm này thôi cũng đã là tài phú đếm mãi không hết rồi.”
Hạ Thiên khinh thường nhìn Bạch Vạn Bang: “Lão đầu nhi, ngươi nghe không hiểu tiếng người thật sao?”
Sắc mặt Bạch Vạn Bang cứng đờ, thoáng có chút không dễ coi cho lắm. Tuy nhiên, ông ta vẫn cố nén hỏa khí, thản nhiên nói: ‘Hạ tiểu hữu, ngươi không cần phải lo lắng Bạch gia ta sẽ nuốt lời. Có ta ở đây, tuyệt đối không ai dám động đến cái bánh của ngươi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận