Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2491: Ngươi tới nhanh nhỉ?

Người đến là Triệu Thanh Thanh, sau lưng còn có bảy tám thành viên của Thiên Đạo tổ.
Sau khi đỡ được cú đá của Tô Bối Bối, nàng lập tức bảo thành viên của Thiên Đạo tổ kéo nam nhân lôi thôi kia ra trước, có lẽ là tìm nơi nào để thẩm vấn luôn người này.
“Ngươi tới nhanh nhỉ.”
Tô Bối Bối đương nhiên biết Triệu Thanh Thanh là đồ đệ của tên háo sắc kia, mà còn là một trong những người dự bị của hậu cung.
Có điều nhìn thân thủ vừa nãy của nàng đoán chừng là đã ngủ với tên háo sắc kia rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Bối Bối liền giận đến mức không có chỗ xả ra.
Triệu Thanh Thanh hiên ngang tiến vào tập đoàn Thần Y, nói với Tô Bối Bối: “Những người kia lăm le sản nghiện của sư phụ, tất nhiên ta phải ngăn cản chứ.”
“Được rồi ngươi đừng đứng ở bên ngoài nữa, còn ngại chưa bắt mắt sao?”
Tô Bối Bối nhìn chung quanh, phát hiện người vây xem quả thật quá nhiều, nàng xoay người trở về cao ốc, sau đó theo Triệu Thanh Thanh tiến vào thang máy.
“Những người khác tới rồi sao?” Trong thang máy, Triệu Thanh Thanh nhìn về phía Tô Bối Bối, “Bên ngươi có tình huống gì khác không?”
“Một chút thủ đoạn nhỏ ngược lại vẫn tiếp tục.” Tô Bối Bối lạnh nhạt nói: “Trước mắt không gây ra tổn thất gì lớn cho tập đoàn Thần Y, chỉ là làm cho người ta buồn nôn mà thôi.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói: “Bên ta cũng tra ra được một vài chuyện, đợi mọi người đến đủ rồi nói, lần này có chút kỳ lạ, ít nhất là tạm thời không biết bọn họ muốn làm gì.”
“Nhưng ta cảm thấy càng như vậy, thì sau này càng khó giải quyết hơn.” Tô Bối Bối cũng đồng ý với nàng.
Không bao lâu sau hai người đi tới văn phòng của Tô Bối Bối, kết quả nhìn thấy Ninh Nhụy nhụy, Lam Y Nhân còn có Thạch Thuần và Dương San đã ở bên trong chờ các nàng.
“Các ngươi lên kiểu gì thế?” Tô Bối Bối kỳ quái nhìn bọn họ, sau đó bất mãn nói: “Đây là công ty đó, các ngươi có thể đi đường bình thường được không, đừng học theo cái tên háo sắc kia.”
“Chúng ta lên bằng thang máy mà.” Ninh Nhụy Nhụy trợn trắng mắt, tức giận nói.
Thạch Thuần dựa vào đôi chân thon dài của Ninh Nhụy Nhụy cười hì hì nói: “Tô tỷ tỷ, ngươi đang nhớ anh rể sao?”
“Sao ta có thể nhớ cái tên háo sắc kia được.” Tô Bối Bối lập tức phủ nhận, sau đó cảm thấy bản thân phủ nhận nhanh như thế giống như có chút càng che càng lộ, đành phải trừng mắt nhìn Thạch Thuần: “Nhóc con ngươi đừng có mà hỏi vấn đề này, sau này ngươi cách xa đồ háo sắc đó một chút, cẩn thận bị hắn ăn sạch sành sanh.”
“Ta không nhỏ, sắp trưởng thành rồi đấy.” Thạch Thuần bất mãn phản bác.
Lam Y Nhân hờ hững nói: “Nếu đã đến đủ rồi thì đừng nhiều lời nữa, nói chính sự đi.”
Tô Bối Bối liếc nhìn Lam Y Nhân, thở dài nói: “Tình huống cụ thể ta cũng không biết, có điều Triệu Thanh Thanh nói nàng điều tra ra được vài việc, vậy thì nghe nàng nói đi.”
Triệu Thanh Thanh cũng không khách khí, móc ra một cái usb, nói với Tô Bối Bối: “Lấy máy chiếu đến đây.”
“Ở kia kìa.” Tô Bối Bối tiện tay chỉ vào một hướng, sau đó kéo rèm rồi tắt đèn.
Triệu Thanh Thanh thao tác vài cái, lập tức chiếu thứ trong usb lên màn hình.
“Ta không nhiều lời nữa, vào thẳng vấn đề luôn.”
Triệu Thanh Thanh chỉ vào màn hình chiếu, đó là ảnh chụp của mấy người, bên cạnh còn có lời giới thiệu, “Vài ngày trước có thằng ngu bỗng nhiên xuất hiện, bảo là muốn giao dịch với ta, ta lười lằng nhằng với hắn nên trực tiếp dẫn về Thiên Đạo tổ.”
“Sau khi thẩm vấn phát hiện hắn là người của tập đoàn Thần Dược.”
Ngừng lại nửa giây, Triệu Thanh Thanh nói tiếp: “Tập đoàn Thần Dược được thành lập vào hai mươi năm trước, trước giờ chỉ là một nhóm người lừa đảo, có chút giống thời kỳ đầu của âm Y môn, cũng là ra tay hại người trước rồi lại đi chữa trị, cứ thế lừa tiền người khác.”
“Có điều cấp bậc của bọn họ quá thấp, vậy nên không gây sự chú ý với ban ngành liên quan.”
“Sau đó vào mười ba năm trước, trong nhóm người đó có một nhân vật tên Bàng Khắc Kiên.”
Triệu Thanh Thanh chỉ vào ảnh chụp của một thanh niên, “Chính là tiểu tử này, do hắn đề nghị quảng cáo bằng truyền hình, cho nên trong thời gian ngắn bọn họ liền đắp nặn ra tứ đại thần y gì đó, khiến tập đoàn Thần Dược lập tức nổi danh, dựa vào việc bán thần dược chữa thỏi trăm bệnh, lừa gạt tài sản gần trăm triệu, cũng bởi vậy mà làm cho cao tầng chú ý, cuối cùng bị tiêu diệt.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi cau mày lại, chỉ vào ảnh chụp của thanh niên kia, rồi nói: “Hình như ta đã từng gặp người này.”
“Ngươi gặp qua cũng rất bình thường.”
Triệu Thanh Thanh tiếp tục giải thích: “Sau khi tập đoàn Thần Dược bị hủy diệt liền không biết tung tích của tiểu tử này nữa.”
“Trải qua điều tra mới biết hắn thay tên đổi họ, lại làm ngành thực phẩm chức năng nhằm vào vận động viên, nhiều lần trở thành nhà tài trợ cỡ lớn.”
Lam Y Nhân cũng nhớ ra, chậm rãi nói: “Mấy năm trước còn thấy người này trên nhiều diễn đàn hội nghị, không ngờ lại là đồ lừa đảo.”
“Tiếp theo là nhân vật số hai của tập đoàn Thần Dược.”
Triệu Thanh Thanh đổi một tấm hình ảnh, lại là một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt tròn xoe, dung mạo có thể coi là bình thường, nhưng vóc dáng lại vượt xa người cùng tuổi, “Nàng tên Bàng Vận, bây giờ đổi tên thành Bàng Thu Nghiên, là thiên tài y học, mười sáu tuổi gia nhập tập đoàn Thần Dược, những thứ thần dược kia là do nàng nghiên cứu chế tạo ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận