Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 405: Một ổ lừa đảo

Hạ Thiên quét mắt nhìn đám người, hắn không quan tâm đến người đàn ông trung niên, hắn chỉ lấy điện thoại ra bấm số của Triệu Thanh Thanh.
- Em không phải Hoàng Dung, em không biết võ công... ....
Chuông điện thoại lập tức vang lên, sau đó mọi người nhìn vào một phòng nhỏ bên cạnh cửa ra vào. Lúc này vẻ mặt tên đàn ông khoảng ba mươi tuổi trong phòng có chút kỳ quái, hắn nhìn điện thoại trên bàn, khi đang định nhận máy thì cảm thấy đau đớn dữ dội.
- Thằng khốn lừa đảo, mày dám gạt tao, dám làm xấu chuyện tốt của tao... ....
Hạ Thiên vừa nói vừa phóng đến như gió lốc, sau đó hắn liên tục đấm đá tên kia, vừa đánh vừa mắng. Tên đàn ông đáng thương liên tục kêu gào thảm thiết, mà đau đớn nhất chính là hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Thiên rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Tên khốn nạn này dám phá khi hắn sắp ăn cảnh sát tỷ tỷ, đúng là đánh chết ngàn lần còn chưa hết tội.
Nếu đã chết một ngàn lần còn chưa hết tội thì Hạ Thiên quyết định cho tên đàn ông khốn nạn này muốn chết không được muốn sống không xong, đồng thời còn cho đối phương nửa đời sau làm thái giám.
Hạ Thiên vừa đánh vừa mắng, tên đàn ông khốn kiếp liên tục kêu gào thảm thiết, đau đến mức muốn chết đi. Lúc này vài chục người khác trong phòng cũng rốt cuộc có phản ứng, chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên mở miệng nói:
- Mau lên, dạy bảo thằng khốn đến phá rối này một trận.
Ba tên đàn ông phóng đến, sau đó kêu gào thảm thiết và văng ra, cung có ba tên khác phóng đến, cũng tiếp tục làm người bay. Những người khác cảm thấy không ổn, ai cũng cầm lấy một vật gì đó như ghế phóng về phía Hạ Thiên.
- Á...Á... ....
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, mười giây sau tất cả đều nằm trên mặt đất.
- Đám lừa đảo chết tiệt, muốn gạt người cũng phải xem thời gian chứ? Chỉ cần chúng mày chọn thời gian khác thì đâu làm xấu chuyện của tao... ....
Hạ Thiên đến lúc này vẫn còn chưa hết giận, hắn đá mỗi người hai phát, làm cho đám người hôn mê bất tỉnh.
Hạ Thiên vẫn còn chưa cảm thấy hả giận, hắn đập nát tất cả vật phẩm trong văn phòng, cuối cùng mới tốt được một chút.
- Em không phải Hoàng Dung, em không biết võ công... ....
Điện thoại của Triệu Thanh Thanh lại vang lên.
Tâm tình của Hạ Thiên lúc này không thể tốt lên, hắn có chút nhàm chán, vì vậy thuận tay nhận điện thoại:
- Ai vậy?
- Thằng ăn trộm chó chết, dám lấy điện thoại của chị, chán sống rồi sao? Có biết chị là ai không? Chị là nữ hiệp đệ nhất thiên hạ... ....
Bên kia vang lên một âm thanh tức giận, giọng điệu như súng máy, nói một hơi vài câu.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn cắt đứt lời của đối phương:
- Này, anh biết em là Triệu Thanh Thanh, em đang ở đâu? Anh muốn đánh em.
- Sao?
Triệu Thanh Thanh chợt hô lên một tiếng kinh hoàng:
- Sư phụ, sao lại là anh? Điện thoại của em sao lại trong tay anh? Chẳng lẽ sư phụ trộm điện thoại của em? Hèn gì với thực lực nữ hiệp đệ nhất thiên hạ của em vẫn bị người ta dễ dàng cướp đi điện thoại, thì ra là sư phụ ra tay.
- Này, em đừng nói bậy bạ, anh không có hứng trộm điện thoại của em. Nói mau, em đang ở đâu? Bây giờ anh cho em một trận.
Hạ Thiên bất mãn nói.
Triệu Thanh Thanh ở đầu dây bên kia chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng dùng giọng buồn bực nói:
- Sư phụ, sao anh lại đánh em? Em đắc tội với anh sao?
- Nói nhảm, tất nhiên là em đắc tội với anh.
Hạ Thiên tức giận nói, nếu không phải Triệu Thanh Thanh vô dụng để mất điện thoại thì sao tên lừa đảo có cơ hội gọi điện thoại phá hắn? Nếu tên lừa đảo không điện thoại thì hắn đã ăn sạch cảnh sát tỷ tỷ rồi.
- Nhưng, sư phụ, em nào có đắc tội với anh?
Triệu Thanh Thanh giải thích:
- Sao em đắc tội với anh được, anh lầm to rồi?
- Này, sao em nói nhiều như vậy? Tóm lại là anh muốn đánh em, nói mau em đang ở đâu?
Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.
- À, sư phụ, em không biết em ở đâu, trước tiên em hỏi địa chỉ đã, em cúp máy trước nhé, bye bye!
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói vài câu, sau đó nàng vội vàng cúp điện thoại. Nói đùa à, nàng đâu có ngu như vậy, sư phụ muốn đánh nàng, sao nàng có thể nói ra địa chỉ của mình?
Hạ Thiên lại có xúc động muốn điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh nhưng sau đó lại bỏ qua, tuy hắn rất muốn đánh Triệu Thanh Thanh nhưng không thể để cho vợ hỗ trợ tất cả mọi việc. Vì vậy hắn quyết định lần sau gặp mặt phải đánh Triệu Thanh Thanh một trận đòn. Lúc này hắn nhìn đám lừa đảo nằm dưới đất, sau đó lầm bầm:
- Đám khốn nạn này dám làm xấu chuyện tốt của mình, cũng không phải chỉ đánh là xong, có nên xử lý hết không?
- Hừ, cho đám lừa đảo này vào trong ngục, nhà giam Lĩnh Nam kia cũng không tệ.
Hạ Thiên suy nghĩ, hắn quyết định không xử lý đám người này, ngoài tên khốn kia, đám này khong đáng cho hắn xử lý.
Vì vậy Hạ Thiên điện thoại cho Hoàng An Bình đến bắt đám lừa đảo. Tuy Lãnh Băng Băng cũng là cảnh sát, nhưng hắn không muốn gây khổ cực cho vợ mình, vì vậy hắn không muốn gọi vợ đến bắt đám lừa đảo.
... ....
Hoàng An Bình đang đưa Tiêu Mai đi thuê khách sạn bắn vài quả pháo thì bị Hạ Thiên điện thoại gọi đến, sau khi hắn kéo người đến thì Hạ Thiên đã đi mất. Điều này làm cho Hoàng An Bình có chút buồn bực, đại ca này đúng là không chút trượng nghĩa, mình đang vội vàng đưa người đẹp đi làm chút hoạt động, bây giờ sao "lên núi xuống đèo" đây?
Nhưng một lúc sau Hoàng An Bình đã không còn buồn bực, hắn chẳng những không tức tối còn rất kích động. Vì hắn nhanh chóng phát hiện ra đám người này chẳng phải lừa đảo thông thường, đây là đám người chuyên điện thoại lừa gạt, nếu thu phục được vụ án này thì hán sẽ có lý lịch để phát triển lên trên.
- Đại ca đúng là quá ngon, tùy tiện cũng ném cho mình vụ án lớn, quá con mẹ nó đáng giá.
Hoàng An Bình thầm nghĩ, hắn hưng phấn khó khói nên lời.
Hoàng An Bình ở bên này rất hưng phấn nhưng Hạ Thiên thì không, tuy hắn đã cho đám người kia biết tay nhưng dù sao cũng không được ngủ với cảnh sát tỷ tỷ.
- Không vội, không nên vội, vài ngày nữa cảnh sát tỷ tỷ sẽ "tắm rửa sạch sẽ rồi lên thớt" thôi.
Hạ Thiên chỉ biết tự an ủi mình như vậy, vì thế mà trong lòng hắn có chút thư thái, đêm nay đi đâu ngủ đây?
- Đã lâu không ngủ với chị Hinh, thôi thì đi tìm chị Hinh.
Hạ Thiên thầm nghĩ, hắn quyết định đến nhà Tôn Hinh Hinh. Chị Hinh luôn thơm lừng và hấp dẫn, tất nhiên luôn làm hắn mãi lên ngựa mà không chịu xuống ngựa.
Hạ Thiên hạ quyết tâm, vì vậy hắn quyết định chạy đến khu dân cư Học Phủ Danh Uyển.
... ....
Những ngày nay Tôn Hinh Hinh cũng cảm thấy rất nhàm chán, tuy nàng đã từ bà chủ cửa hàng hoa trở thành mỹ nhân trí thức, nhưng bây giờ công ty Lam Thiên chưa có nghiệp vụ gì, chức phó tổng giám đốc của nàng cũng không có việc gì làm. Tất nhiên nàng cũng không quá quan tâm về vấn đề này, gần đây nàng bắt đầu học tài vụ, cảm thấy làm quản gia cho Hạ Thiên cũng không tồi.
Đã hơn mười giờ nhưng Tôn Hinh Hinh còn chưa buồn ngủ, nàng ngồi trên ghế sa lông xem tivi. Trước đó nàng xem tivi còn có Đinh Linh, nhưng bây giờ Đinh Linh lên đại học, chỗ này của nàng có chút quạnh quẽ. Trước đó tên mập và Đinh Báo cũng nói sẽ tìm cho nàng một người giúp việc, thậm chí còn có thể cho Đinh Linh thôi học đến giúp nàng, nhưng bị nàng từ chối Dù trong mắt tên mập và Đinh Báo thì thân phận của nàng không tầm thường, nhưg trong mắt nàng, nàng vẫn là một người phụ nữ quen sinh hoạt bình thường.
Tôn Hinh Hinh cũng không cần người giúp việc đến chăm sóc, chính nàng có thể tự quan tâm đến mình. Nếu nói nàng cần có một người ở bên cạnh, người đó không phải là người giúp việc, mà là một người đàn ông, một người đàn ông nhiều đêm cho nàng cảm giác khủng bố khó dứt, là sắc lang Hạ Thiên.
Gần đây Tôn Hinh Hinh cũng cảm thấy khó ngủ, ngày xưa có Hạ Thiên thì đến nửa đêm nàng còn bị hắn giày vò trong sung sướng, nhưng ít ra sau nửa đêm vẫn có thể ngủ ngon, nhưng bây giờ nàng cả đêm cảm thấy khó ngủ. Thi thoảng nàng giật mình nửa đêm và đưa tay kiểm tra bên cạnh, khi sờ soạng không thấy ai thì trong lòng có chút thất lạc.
- Keng keng... ....
Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh khẽ nhíu mày, nàng đi về phía cửa, sau đó nhìn qua mắt cửa. Một giây sau nàng không tự chủ được phải lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó lập tức mở cửa.
- Hạ Thiên.
Tôn Hinh Hinh nhào vào lòng người mới đến.
- Chị Hinh, nhớ tôi không?
Hạ Thiên ôm thân thể thơm ngào ngạt của Tôn Hinh Hinh, hắn cười hì hì hỏi.
- Nhớ.
Tôn Hinh Hinh dùng sức gật đầu, nàng nũng nịu:
- Nhớ muốn chết.
Thật ra hai người mới không gặp nhau vài ngày mà thôi, nhưng Tôn Hinh Hinh thật sự nhớ Hạ Thiên, mà mỗi tối nàng luôn nghĩ nếu không có hắn ở bên cạnh mình sẽ khó yên lòng.
Tối nay Tôn Hinh Hinh tin mình có thể ngủ an ổn, tất nhiên nàng cũng biết trước khi đến nửa đêm thì mình sẽ chẳng thể nào ngủ được. Tiểu sắc lang này rất vô độ, nhất định phải trèo lên đến khi nào nàng mất hết sức lực mới buông tha.
... ....
Sáng hôm sau.
Hạ Thiên theo Tôn Hinh Hinh đến công ty Lam Thiên, sau đó Tôn Hinh Hinh bị Khổng Mính kéo đi trò chuyện cái gì liên quan đến vốn liếng. Hai người phụ nữ nói về chuyện tiền bạc, trong đó có một người là vợ mình, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không muốn nghe. Lúc này hắn nhớ Diệp Mộng Oánh cũng ở cùng tầng, vì vậy quyết định đi sang.
Vợ đẹp phải giám sát chặt chẽ một chút, nếu không có thằng khác châm vào sẽ mọc sừng như chơi.
Đúng lúc Hạ Thiên đi đến phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh thì có một người đàn ông đến trước, khi thấy tên này thấy Hạ Thiên thì không khỏi sững sờ, sau đó dùng giọng căm tức nói:
- Là mày sao
Bạn cần đăng nhập để bình luận