Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4211: Có phải ngươi cảm thấy mình rất lợi hại không?

Một lát sau, Cơ Vô Tà chậm rãi trở về.
Nhìn thấy Linh Nguyên Cấu bị định ngay tại chỗ, gương mặt của hắn ta hiện lên vẻ ngoài ý muốn nhưng rất nhanh thu liễm lại.
“Thế nào?” Dạ Ngọc Mị nhìn thấy Cơ Vô Tà, liền hỏi: ‘Thần hạch đã khống chế được chưa?”
Cơ Vô Tà đáp: “Khống chế được rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Vậy là tốt rồi.” Dạ Ngọc Mị lại hỏi: “Hắc Bạch Vô Thường đã tìm được chưa?”
Cơ Vô Tà lắc đầu: “Không có, ta không thấy bóng dáng của bọn họ đâu.”
“Đúng là có chút kỳ quái.” Dạ Ngọc Mị cau mày. Nàng là người cực kỳ thích khống chế người khác, không thích có thứ gì đó thoát ra khỏi dự tính của nàng. Đương nhiên ngoại trừ Hạ Thiên.
Cân nhắc một lát, nàng lắc đầu nói: “Được rồi, trước mặc kệ bọn họ, chờ xử lý xong thần hạch rồi tìm bọn họ sau.”
“Vâng.” Cơ Vô Tà cung kính gật đầu.
Linh Nguyên Cấu thấy Cơ Vô Tà kính cẩn nghe theo như vậy, thật sự không dám tin vào mắt của mình, nhưng nghĩ đến vừa nãy Dạ Ngọc Mị nói Cơ Vô Tà đã chết, không khỏi nghĩ đến chẳng lẽ người trước mắt chính là giả mạo?
“Thanh đế đại nhân, ngươi không phải vẫn luôn muốn khống chế thần hạch sao?”
Dạ Ngọc Mị quay sang nhìn Linh Nguyên Cấu, cười nói: “Bây giờ ta sẽ thỏa mãn ý nguyện này của ngươi, để ngươi tận mắt nhìn thấy thần hạch bị chúng ta khống chế như thế nào, bị người ta hấp thu ra sao?”
Linh Nguyên Cấu không phát ra được âm thanh, đành phải dùng ánh mắt hung tợn trừng Dạ Ngọc Mị.
Hắn ta không tin Dạ Ngọc Mị có thể khống chế thần hạch. Chỉ là người mặt đất, làm sao có thể biết được chỗ tinh diệu của thần hạch, làm sao có thể khống chế được thần hạch.
“Ngươi hình như không tin?” Dạ Ngọc Mị cười lạnh một tiếng, cũng không giải thích, chỉ vung dải lụa màu tím trói Linh Nguyên Cấu lại, kéo hắn ta như kéo một con lợn vào trong thần hạch.
Hạ Thiên có chút khó chịu, tiến lên ôm eo Dạ Ngọc Mị: ‘Muội muội chân dài, rốt cuộc nàng đang làm cái gì vậy?”
“Cái này ngươi đừng hỏi, cứ đi theo thì biết.” Dạ Ngọc Mị vẫn không giải thích, chỉ tùy ý để Hạ Thiên ôm nàng, sau đó cùng nhau chậm rãi đến chỗ cái kén màu trắng kia.
Đi thêm được một lát, chợt có hào quang màu trắng bao phủ bọn họ lại.
Một lát sau, bọn họ đã tiến vào bên trong cái kén màu trắng.
Bên trong cái kén, chẳng những có một cái hột bảy màu to bằng nắm tay phát ra thần quang mà còn có mấy người đang đứng.
“A, Dạ tỷ tỷ, chồng, tại sao bây giờ mọi người mới đến?” Một mỹ nhân tóc vàng mỉm cười ngoắc tay với Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị,
Hạ Thiên nhìn thấy mỹ nữ tóc vàng, không khỏi vui mừng quá đỗi, vội bỏ Dạ Ngọc Mị ra, tiến lên ôm lấy mỹ nữ tóc vàng: “Vợ tóc vàng, tại sao nàng lại ở đây?”
Mỹ nữ tóc vàng dĩ nhiên là Mộc Hàm, một trong những người vợ mà Hạ Thiên yêu nhất.
Mặt đẹp, vóc người đẹp, chẳng những nhu thuận tuyệt đối mà còn khéo hiểu lòng người, năng lực cực mạnh, ai mà không yêu chứ.
Hạ Thiên nhìn thấy rõ mặt những người khác, liền cười nói: “Vợ Tiêm Tiêm, vợ Vô Song, còn có vợ Phù Diêu Tiên Tử, tại sao mọi người lại đến đây?”
“Thiên ca ca.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười ngượng ngùng, muốn đến gần nhưng lại không dám đến.
Tô Vô Song đánh giá Hạ Thiên trên dưới, phát hiện hắn không hề có trở ngại nào, không khỏi thở phào một hơi.
Phù Diêu Tiên Tử đứng im không nhúc nhích, chỉ đứng từ xa mỉm cười nhìn Hạ Thiên, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn cái hột đang lơ lửng tản ra ánh sáng bảy màu ở chính giữa.
“Chúng ta đến tìm chàng, kết quả gặp được Dạ tỷ tỷ.”
Mộc Hàm rất muốn ôn chuyện với Hạ Thiên, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc làm chuyện đó, có chuyện quan trọng hơn cần làm. Nàng liền tóm tắt qua mọi chuyện, sau đó nói: “Dạ tỷ tỷ đề nghị chúng ta không cần tận lực đi tìm chàng, chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chính chàng nhất định sẽ gây ra một số chuyện, đến lúc đó chúng ta tự biết hành tung của chàng.”
“Không thể không nói, đây đúng là diệu kế.” Tô Vô Song gật đầu: “Với tính cách của chàng, mặc kệ ở đâu, kiểu gì cũng sẽ dẫn xuất chuyện lớn.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Ta xưa nay không có gây chuyện, vợ Vô Song, nàng rõ ràng đang đổ oan cho ta, đáng đánh.”
“Đừng.” Tô Vô Song vô thức lui hai bước.
Dạ Ngọc Mị trực tiếp cắt ngang hành động liếc mắt đưa tình giữa đôi bên: “Được rồi, chúng ta lo chuyện chính trước đi.”
Nói xong, nàng quay sang nói với Tất Vân Đào: “Hoa Ánh Lục, chiếu theo kế hoạch bắt đầu đi.”
Cơ Vô Tà thở dài, tháo bỏ ngụy trang, khôi phục diện mạo thật, chính là Hoa Ánh Lục.
“Nội gian chính là ngươi.”
Linh Nguyên Cấu dùng hết khí lực toàn thân phá vỡ trói buộc tĩnh linh văn, hô lớn một câu: “Bổn đế sẽ đánh ngươi thành kiếp tro, sau đó tiêu diệt Hoa Thần tộc ngươi.”
Không đợi đám người Hạ Thiên kịp phản ứng, hắn ta đã phi thân đến trước người Hoa Ánh Lục, một chưởng lực cương mãnh đánh về phía đỉnh đầu của nàng.
Đáng tiếc, mặt Hoa Ánh Lục không chút biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: “Thanh đế, đừng vùng vẫy nữa, vô dụng thôi.”
Bành.
Một chưởng đánh xuống.
Phốc. Linh Nguyên Cấu phun máu, cả người xụi lơ trên mặt đất, gương mặt hiện lên sự sợ hãi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Ngươi có phải cảm thấy mình rất lợi hại không?”
Hạ Thiên mỉm cười bước đến bên cạnh hắn ta, chậm rãi ngồi xổm xuống: “Ngươi trước che giấu một phần thực lực, cố ý giả bộ bị chúng ta chế phục, sau đó tìm thời cơ mấu chốt, nhất cử phản sát chúng ta?”
Bốp bốp bốp!
Hạ Thiên tiện tay cho Linh Nguyên Cấu ba bạt tai, nhếch miệng nói: “Một chiêu dở tệ của ngươi chẳng có ý nghĩa gì, cho nên, ngươi nên đi chết đi.”
“Các ngươi đừng có đắc ý, cùng lắm bổn đế đồng quy vu tận với các ngươi.” Linh Nguyên Cấu thật sự không cam tâm. Hắn ta khổ tâm kinh doanh nhiều năm, lại hợp tung liên hoành giữa bách tộc Sơn Hải giới, chính là muốn thống nhất Sơn Hải cửu giới, sau đó mở ra thần hạch, chiếm thần lực bên trong làm của riêng, trở thành Dạ đế hơn hai vạn năm trước.
Về sau, sẽ có một Thần đế có thể đạp nát hư không.
Bành.
Ngực Linh Nguyên Cấu sáng lên một vòng ánh sáng, cơ thể trong nháy mắt sụp đổ, biến thành từng mảnh kiếp tro.
Ánh sáng đó bay thẳng vào trong cái hột to bằng quả đấm kia.
Tiếp theo, cái hột bỗng dưng phóng thần quang bảy màu ra ngoài. Một lát sau, toàn bộ thế giới địa tâm như ngừng lại, giống như hết thảy mọi sinh mệnh đều bị thời gian xóa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận