Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2197. Sương mù có độc

Ầm!
Nắm đấm của Triệu Hiểu Trác còn chưa đánh vào người của Hạ Thiên, Triệu Thanh Thanh đã đá hắn ra.
“Ta còn ở đây này, ngươi dám động thủ với sư phụ ta sao?” Triệu Thanh Thanh không vui nhìn chằm chằm vào Triệu Hiểu Trác ngã xuống cách đó không xa: “Tên giả mạo nhà ngươi có thể giấu mặt đi không? Luôn có cảm giác như ta đang bắt nạt Hiểu Trác vậy.”
“Dám ngăn cản ta, ngươi cũng phải chết!” Triệu Hiểu Trác từ trên mặt đất đứng dậy, lập tức biến thành một cái bóng đen, trong tay lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, gạt về phía cổ Triệu Thanh Thanh.
“Tốc độ quá chậm.” Thị lực của Triệu Thanh Thanh rất đáng kinh ngạc, nhìn thoáng qua cũng có thể thấu rõ quỹ đạo của Triệu Hiểu Trác: “Chỉ có chút trình độ ấy mà dám thách đấu với sư phụ ta, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Răng rắc!
Triệu Thanh Thanh đợi con dao găm cách cổ họng ba tấc mới bắt đầu ra tay, kết quả tóm lấy cổ tay bên phải của Triệu Hiểu Trác trước, chỉ vặn thôi đã vặn xương cổ tay thành từng khúc như đang xoắn.
“A!” Sắc mặt của Triệu Hiểu Trác thay đổi rõ rệt, khó tiếp nhận tình cảnh hiện tại: “Triệu Thanh Thanh, dù sao ngươi cũng là người nhà họ Triệu, sao lại giúp người ngoài!”
“Ngươi nói sai rồi, Triệu Thanh Thanh ta luôn là người của sư phụ, còn ngươi mới là người ngoài.” Triệu Thanh Thanh học theo biểu cảm hững hờ của Hạ Thiên: “Không đúng, ngươi còn không phải người ngoài, tên giả mạo nhà ngươi, mau nói, ngươi đã giấu Hiểu Trác ở đâu!”
Triệu Hiểu Trác nghiến răng chịu đựng cơn đau, đổi con dao găm sang tay trái: “Ta là Triệu Hiểu Trác, nếu ngươi nhất định muốn giúp Hạ Thiên thì đừng trách ta không nghĩ đến tình thân, ngay cả ngươi cũng sẽ giết luôn!”
“Ngươi đã mất một tay rồi, còn ở đây nói lung tung.” Triệu Thanh Thanh lắc đầu, khinh thường nói: “Ta còn chưa dùng tới một phần trăm thực lực của sư phụ ta, mà ngươi còn không có thể đánh lại cả ta, sao lại có mặt mũi mạnh miệng như vậy chứ.”
“Hừ, một người phàm tục như các ngươi cả đời cũng không thể hiểu được đâu.” Đôi mắt Triệu Hiểu Trác đột nhiên trở nên đen hoàn toàn, lưu chuyển như sương mù: “Trong ba ngày qua, ta đã nhìn thấy Thần, là Thần đã ban cho ta sức mạnh để thanh trừ dị loại các ngươi.”
“Thằng ngu nhà ngươi thật sự là không ổn rồi, chỉ có thể nói những loại chuyện vô bổ vô dụng như vậy thôi sao?” Hạ Thiên mất kiên nhẫn: “Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc trì hoãn thời gian, những tên phế vật ngươi mang đến, ta chỉ thuận tay một cái đã có thể giải quyết được.”
Triệu Hiểu Trác ngạc nhiên ngây người, sau đó nét mặt càng lúc càng kiên định: “Thế cũng tốt, ta có thể giết ngươi mà không cần phân tâm!”
Vừa nói, thân hình của hắn hóa thành một màn sương đen như có một cơn gió mạnh thổi tới, hắn lao về phía Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh với tốc độ cực nhanh.
“Sư phụ, đây là Thần Mã Quỷ sao?” Thấy vậy, Triệu Thanh Thanh sững sờ nói: “Ban đêm tự dưng nổi lên sương khói vậy?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta chưa thấy quỷ, không biết có phải quỷ không. Tuy nhiên làm gì cũng vô ích thôi, nên bị đánh vẫn phải bị đánh.” Loại sương mù này mang theo mùi hăng hắc dị thường, chỉ cần chạm vào cơ thể con người sẽ trực tiếp xâm nhập vào, trong tích tắc sẽ lan ra toàn thân, sau đó sẽ phun ra bọt máu đen ở miệng một cách vô thức.
Người đại diện của các nhà khác lần lượt ngã xuống đất, bao gồm cả Triệu Tư Quy đang bí mật trốn thoát cũng trúng chiêu.
Sắc mặt Triệu Thanh Thanh thay đổi: “Sư phụ, sương mù này hình như có độc.”
“Không có hình như, thứ này chính là có độc.” Hạ Thiên thở dài, đâm cho Triệu Thanh Thanh và Tần Tiểu Lạc một châm: “Tuy nhiên, dám dùng thuốc độc trước mặt thần y đệ nhất thiên hạ, tên ngốc nhà ngươi thật là ngu ngốc đến nỗi không có thuốc chữa.”
Khi ở trong cung điện dưới nước, Hạ Thiên đã gặp phải người dùng chiêu này, cũng chính là người áo choàng đen, tiền bối tu tiên trong miệng Tô Diệp, người được gọi là Tổ Tôn của nhà họ Viên, sương mù đen do hắn ta dùng còn mạnh hơn hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần so với tên giả mạo Triệu Hiểu Trác này đang dùng, nhưng vậy thì đã sao, hắn ta vẫn bị đánh đến mức chỉ có thể chạy trốn. Cuối cùng, ở tầng dưới chót, Tổ Tôn kia cũng bị Hạ Thiên đánh cho không thể không tự bạo Nguyên Thần.
Đối phó cái thứ tưởng như vô hình hữu hình này, Hạ Thiên đã có kinh nghiệm rồi, theo đám sương mù đen mù mịt này, hắn đấm thẳng vào.
Bùm!
Nắm đấm đánh vào khoảng không, tạo ra âm thanh lộp bộp.
Sương mù màu đen lập tức ngưng tụ, đổi lại thành bộ dáng của Triệu Hiểu Trác, há mồm phun ra một ngụm khói máu đen.
“Sao có thể?” Triệu Hiểu Trác trợn tròn mắt, không thể tin nổi chính mình lại bị một cú đấm đơn giản như vậy hạ gục.
Hạ Thiên thản nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ Triệu Hiểu Trác, uể oải nói: “Ta không rảnh để lãng phí thời gian với ngươi, ngươi đã học được mẹo này từ tên ngốc mặc áo choàng đen, vậy có phải tên ngốc đó vẫn chưa chết đúng không?”
“Ta không biết ngươi đang nói gì!” Triệu Hiểu Trác vùng vẫy vài lần, phát hiện làm vậy cũng vô ích, chỉ có thể nổi giận với Hạ Thiên: “Tốt hơn hết là ngươi nên thả ta ra, nếu không, nếu không...” Nói được vài câu “nếu không”, Triệu Hiểu Trác lại không biết lấy điều gì ra để đe dọa Hạ Thiên.
“Ngươi rốt cuộc là ai, bây giờ chồng ta đang ở đâu?” Hiện tại, Tần Tiểu Lạc đi tới, tức giận nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Trác.
Một tia tức giận thoáng qua trong mắt Triệu Hiểu Trác: “Nữ nhân ngu ngốc nhà ngươi, ta chính là Triệu Hiểu Trác, ngươi lại đi cấu kết với người ngoài đối phó với chồng mình.”
“Đừng có giả vờ nữa.” Giọng điệu của Tần Tiểu Lạc lạnh lùng: “Chồng ta không có khả năng thông thiên như Hạ Thiên, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được nam nhân đã ngày đêm chung sống với ta.”
Triệu Hiểu Trác hét lên: “Ta lười nhìn nữ nhân ngu ngốc nhà ngươi, cút ngay khỏi đây, gọi ngay cho đại ca ta, hắn nhất định có thể chứng minh thân phận của ta.”
Câu nói ấy mang tính chém đinh chặt sắt, vả lại hoàn toàn giống với giọng điệu và cách cư xử thường ngày của Triệu Hiểu Trác.
Trong chốc lát, Tần Tiểu Lạc có chút do dự, chẳng lẽ là nàng nghĩ sai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận