Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2284. Liên hợp theo nhu cầu, sau đó trở mặt trừ khử

Ứng Hiểu Nguyệt sửng sốt, nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên: “Lời này của ngươi là ý gì?"
Có nói ngươi cũng không hiểu." Hạ Thiên không có lòng kiên nhẫn với Ứng Hiểu Nguyệt, dù sao cô nàng cũng không phải là người phụ nữ của hắn, ngoại hình cũng không đủ xinh đẹp,"Tóm lại, ta cho các ngươi thời gian một ngày. Nếu vẫn tìm không ra cái đảo nát kia..., thì các ngươi đúng là vô dụng." Hạ Thiên vốn định trực tiếp giết hết lũ ngốc này, nhưng nhớ tới lời vợ Y Y dặn hắn đi theo những người này, cho nên rộng lượng quyết định giữ mạng cho bọn họ.
"Trong vòng một ngày, nhất định sẽ có kết quả." Trong lòng Ứng Hiểu Nguyệt còn đang rối rắm với mấy lời Hạ Thiên nói vừa rồi, mặt lại mỉm cười.
Điện thoại Hạ Thiên bỗng nhận được một tin nhắn, hắn mở ra nhìn lướt qua, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Ứng Hiểu Nguyệt đứng im không nhúc nhích, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, ánh mắt hồ nghi nhìn bốn phía gian phòng.
"Môn chủ, người nọ chắc là đi rồi nhỉ?" Nam Cửu nhỏ giọng hỏi.
"Đi hay chưa cũng không quan trọng, mau mau đi phá giải trận pháp, nếu ngày mai vẫn không có kết quả, ta sẽ đập chết ngươi." Ứng Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
Nam Cửu bị dọa đến cả người run lên, cẩn thận mang những tư liệu kia đi, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải ra sức thúc dục những chuyên gia trận pháp với chuyên gia địa lý kia.
"Ái chà chà, Ứng Phó Môn Chủ, hình như ngươi trêu phải một sát tinh rồi." Trong phòng vang lên giọng nói của một người phụ nữ khác, trong giọng nói vừa có ý khiển trách vừa có ý đùa cợt.
Ứng Hiểu Nguyệt nghe thấy giọng nói này, sắc mặt liền trầm xuống: “Tô Mộng Lệ, nếu ngươi đã sớm tới, mới vừa rồi tại sao không ra tay?"
Một cây dù giấy bỗng nhiên từ ngoài cửa nhẹ nhàng bay vào, sau khi quanh quẩn vài vòng giữa không trung, mới dừng trên người một cô gái trẻ mặc váy dài hai màu đỏ xanh.
"Người nọ hung thần ác sát, hơn nữa còn cường đại như thế, ta không dám trêu vào đâu." Cô gái cười khanh khách,"Cả Tần Khí Tật cũng không ra tay, vậy mới lạ đó, không phải ngươi là một phần tử hiếu chiến cực đoan à?"
Lời vừa rơi xuống, một người thanh niên to con mang Đa đại sư đang ngất xỉu đi vào.
Người thanh niên hắng giọng nói: “Tuy ta hiếu chiến, nhưng cũng không ham mấy trận chưa đánh đã biết thua. Tiểu tử kia một cước đã có thể đánh ngất Đa Minh Quang, thực lực sâu không lường được, ta không muốn tự chuốc khổ."
"Nói trắng ra là tránh nặng tìm nhẹ chứ gì." Cô gái váy dài che miệng cười khẽ, vẻ mặt đầy châm chọc.
Người thanh niên hoàn toàn không để ý, khoát tay áo nói: “Ngươi muốn nói thế nào cũng được, phép khích tướng vô dụng với ta."
" Tình hình mới vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy đó, thực lực Hạ Thiên không biết đã đến mức nào?" Ứng Hiểu Nguyệt nhướng mày, không khỏi sầu lo hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi liên thủ cũng đánh không lại hắn?"
"Đánh thì nhất định là đánh không lại rồi, có điều......" Cô gái mặc váy dài cười dừng câu chuyện lại, liếc nhìn Ứng Hiểu Nguyệt: “Tại sao Ứng Phó Môn Chủ nhất định phải đối phó tiểu ca ca mới rồi vậy. Mặc dù hắn trông khá bình thường, nhưng sức hấp dẫn không tầm thường đâu."
Ứng Hiểu Nguyệt liếc cô gái váy dài, tức giận nói: “Bớt đong đưa đi, mắt chọn phụ nữ của Hạ Thiên rất khắt khe đó, ta còn không vào được mắt hắn, chớ nói chi là ngươi."
"Ứng Phó Môn Chủ, lời này của ngươi sao ta nghe có mùi ghen tị vậy." Cô gái váy dài hơi bực, nhưng ngoài miệng vẫn cười, trêu chọc nói: “Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tiêu chuẩn của ta cũng rất cao, hắn cũng không phải là gu của ta."
"Tốt nhất đừng làm chuyện vô ích." Ứng Hiểu Nguyệt trịnh trọng cảnh cáo: “Lần hành động này của chúng ta mục tiêu tối thượng là đánh chết âm Hậu, giành lấy quyền truyền thừa chí cao của âm Y môn, bất cứ chuyện gì khác cũng không thể ngăn cản mục tiêu này."
Thanh niên kia không hiểu lắm: “Vậy ngươi tội gì đi chọc vào cái tên sát tinh kia?"
"Không phải ta muốn chọc hắn, mà là thử dò xét." Ứng Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: “Hạ Thiên mặc dù lợi hại, nhưng âm Hậu cũng rất kinh khủng. Thực lực Hạ Thiên càng cường đại, tuy bước đầu rất có lợi cho chúng ta, nhưng sau đó có thể sẽ phát triển thành trở ngại."
"Hiểu rồi." Cô gái váy dài cười ha ha: “Đầu tiên là liên hợp theo nhu cầu. Sau đó trở mặt trừ khử luôn, đúng không?"
"Dựa vào mấy người chúng ta, có vẻ như không làm được đâu." Người thanh niên thực tế hơn chút, suy tính vài giây đồng hồ, vẫn liên tục lắc đầu.
Ứng Hiểu Nguyệt nghiêm túc, thản nhiên nói: “Chỉ dựa vào mấy người chúng ta khẳng định là không được, phải gọi cả năm người còn lại đến đây, như vậy mới có cơ hội thắng."
"Vậy thì hơi khó khăn đó." Cô gái váy dài lắc đầu không dứt, thở dài nói: “Mặc dù chúng ta được xưng là Nam Thiên Bát Vệ, nhưng có mấy người đã thành gia lập nghiệp rồi, cũng không còn tâm tư tụ tập nữa."
"Vậy thì chuẩn bị phương án hai." Ứng Hiểu Nguyệt suy tư một lát, nghiêm túc nói: “Đa đại sư còn có Tần tiên sinh đi triệu tập thêm nhân thủ, Tô tiểu thư ngươi nghĩ cách bắt mấy người đàn bà của Hạ Thiên tới đây. Đến lúc đó, không sợ Hạ Thiên không khuất phục."
Cô gái váy dài từ chối cho ý kiến: “Hi vọng phương pháp xử lý của Ứng Phó Môn Chủ có thể tiến hành thuận lợi."
"Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Người thanh niên tiếp lời.
Ứng Hiểu Nguyệt thản nhiên nói: “Có hậu quả gì tự ta gánh chịu, dù môn chủ có trách cứ, cũng không rơi lên trên đầu các ngươi đâu."
"Vậy thì cứ làm như vậy đi." Chiếc dù giấy trong tay cô gái bắt đầu xoay tròn, tiếp theo đó bay ra ngoài cửa, bóng người cũng theo đó biến mất.
......
Bên kia, Hạ Thiên một mình đi tới phi trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận