Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3297: Tiễn lão ta đến lò sát sinh

“Với chút tốc độ đó ngươi cũng không chịu được, tu vi của ngươi cũng không có gì đặc biệt.” Hạ Thiên quay sang nhìn Chiêm Mộ Tư một chút, khinh thường nói.
“Giang Hải cách nơi này một vạn cây số.” Chiêm Mộ Tư phải uống mấy viên thuốc mới tỉnh hồn lại, vô lực dựa vào lan can: “Ta không có cơ thể kinh người giống như ngươi. Có thể chịu được tốc độ như thế mà không bị sụp đổ, ta cũng đã không tệ rồi.”
“Ngươi đừng nói nhảm nữa, nói thẳng đi, hang ổ Trường Sinh Thánh Điện các ngươi ở đâu?” Hạ Thiên nhếch miệng hỏi.
Gương mặt Chiêm Mộ Tư hiện lên sự kinh ngạc: “Ngươi dự định tiêu diệt Trường Sinh Thánh Điện vào hôm nay luôn sao? Bọn họ không phải người dễ đối phó. Chúng ta có nên lên kế hoạch trước hay không?”
“Thế nào? Xử lý một đám ngu ngốc còn cần chọn thời gian?” Hạ Thiên nói: “Nếu ngươi sợ, ngươi ở bên cạnh chỉ đường cho ta là được rồi.”
“Được rồi, nếu đã đến, vậy thì làm đi.” Chiêm Mộ Tư cũng không do dự, lập tức đứng thẳng người đưa tay chỉ: “Hiện tại, đám lão gia hỏa kia đang trải qua một khoảng thời gian dễ chịu. Bọn họ đều ở trong khu biệt thự Beverly.”
Hạ Thiên hỏi: “Tất cả đều ở chung một chỗ?”
“Cũng không phải.” Chiêm Mộ Tư biết Hạ Thiên hỏi là có ý gì, không khỏi giải thích: “Cơ cấu Trường Sinh Thánh Điện thật ra rất đơn giản, một Thần minh, hai Đại thiên sứ, ba Thánh sư, một số Thánh đồ cùng vô số tín đồ. Nói một cách dễ hiểu chính là một Điện chủ, hai Hộ pháp, ba Trưởng lão cộng thêm một số danh quái và pháo hôi.”
“Thánh đồ đều là loại hàng lởm sao?” Hạ Thiên nhớ lại đám Thánh đồ đụng phải ở đảo Cuồng Hoan, tất cả đều là hạng rác rưởi.
Chiêm Mộ Tư gật đầu: “So với thực lực của Hạ tiên sinh, chỉ có Đại thiên sứ và Thần minh mới miễn cưỡng là đối thủ của ngươi. Những người khác, cứ giao cho ta xử lý là được.”
“Cứ như vậy đi, từng bước đi tới.” Hạ Thiên cũng lười lãng phí thời gian trên người đám lâu la.
Rất nhanh, hai người đến trước một biệt thự vô cùng sang trọng.
Chủ nhân biệt thự này đang tổ chức tiệc, người đến xe đi nối liền không dứt.
“Biệt thự này là của Tả hộ pháp của chúng ta, có tên là Bái Chấn Sơn, ngoài mặt là chín mươi chín tuổi nhưng thật ra đã hơn hai trăm tuổi.” Chiêm Mộ Tư đứng bên cạnh Hạ Thiên, nhỏ giọng giới thiệu: “Thân phận ngoài mặt của ông ta là cự đầu truyền thông nhưng thật ra là…”
Hạ Thiên khoát tay: “Ta không hứng thú biết ông ta là ai. Cứ tìm ông ta xử lý là được.”
“Được.” Chiêm Mộ Tư nói: “Hôm nay hình như là sinh nhật của lão nhân này. Ông ta đang tổ chức bữa tiệc, nếu không để ta đi lấy hai tấm thiệp mời…”
Lời còn chưa nói hết, thân ảnh Hạ Thiên đã lóe lên, trực tiếp tiến vào bên trong biệt thự.
Lúc này, trong phòng sâu nhất của biệt thự đang tiến hành một nghi thức cực kỳ quỷ dị.
Chính giữa căn phòng vẽ một pháp trận kỳ lạ, ở giữa là ba thiếu nữ nằm bất tỉnh nhân sự.
Bên ngoài pháp trận, ba người trẻ tuổi mặc áo bào đỏ đang đứng, trong tay đều cầm con dao sáng loáng, đang chờ mệnh lệnh.
Người có thể ra lệnh chính là một lão giả được tám người đỡ đứng cách đó không xa. Ông ta nhìn qua đúng là hơn chín mươi tuổi, khắp gương mặt toàn là đồi mồi, cơ thể mập đến không tưởng tượng nổi, đoán chừng cũng nặng nửa tấn.
Nhưng tố chất cơ thể của ông ta lại cực kỳ tốt, sắc mặt hồng nhuận, làn da cũng trắng múp.
“Máu tươi của thiếu nữ chính là thuốc bổ tốt nhất thế gian.” Lão giả mập mạp bước đến trước pháp trận, bảo người ta đưa đến một chén máu tươi, tinh tế thưởng thức: “Biện pháp mà tên Bá tước Cuồng Hoan nói đích thật hữu dụng. Đáng tiếc người đã chết rồi, nếu không, ông ta có thể cải tiến pháp trận này.”
Một người trẻ tuổi mặc áo bào đỏ cao giọng hỏi: “Đại thiên sứ, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể bắt đầu được chưa?”
“Đương nhiên, các ngươi cũng đừng làm trễ nãi bữa tiệc của ta.” Lão giả mập mạp hừ lạnh một tiếng: “Trước tám giờ, ta muốn uống thần huyết chí thuần. Bây giờ còn không bắt đầu sẽ không còn kịp nữa.”
“Rõ.” Người trẻ tuổi mặc áo bào khom người nhận lệnh, con dao trong tay rạch một cái trên động mạch của mình, chỉ thấy máu tươi bắn tung tóe. Nàng ta lập tức đưa tay về phía pháp trận.
Hai người trẻ tuổi mặc áo bào đỏ còn lại lập tức làm theo, đồng thời nằm rạp xuống đất, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Tiếp theo, con dao trong tay bọn họ hướng về phía cái cổ trắng nõn của ba thiếu nữ kia.
Đinh đinh đinh!
Lúc này, ba luồng hàn mang vọt đến, đánh nát con dao.
Hai nhân ảnh vô cùng đột ngột xuất hiện trong mật thất.
“Là ai?” Lão giả mập mạp giận tím mặt, lập tức mắng: “Dám phá hư nghi thức phản lão hoàn đồng của Thiên sứ ta?”
“Thiên sứ trưởng, là ta.” Chiêm Mộ Tư cung kính quỳ nửa đầu gối.
“Là ngươi?” Con ngươi lão giả mập mạp co rụt lại, càng thêm tức giận: “Ngươi chỉ là một Thánh đồ, có tư cách gì tham gia bữa tiệc của ta, lại còn tự tiện xông vào mật thất của ta? Ngươi mau cút ra ngoài.”
Chiêm Mộ Tư mỉm cười: “Thiên sứ trưởng không phải muốn gặp người biết được thuật trường sinh bất tử sao? Ta đã mang hắn đến đây.”
“Sao? Ngươi nói là ai?” Lão giả mập mạp lập tức mở to mắt.
“Là một con lợn béo đáng chết?” Một âm thanh lười biếng vang lên: “Tiễn ông ta đến lò sát sinh là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận