Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2255. Mẹ Hứa Kiều Na mất tích

"Thì ra là vậy, sư phụ quả nhiên là thiên tuyển chi nhân độc nhất vô nhị." Triệu Thanh Thanh cái hiểu cái không gật đầu, rất nhanh ném những thứ này lên chín tầng mây, chỉ cần Hạ Thiên vẫn còn ở đây thì nàng không cần hiểu những thứ này, cứ khen Hạ Thiên một hồi là được rồi.
Nữ nhân bên cạnh Hạ Thiên đã có mấy người tương đối đần, thêm một đồ đệ đần cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nàng ngoan ngoãn xinh đẹp là được rồi.
Lúc này Lạc Ngọc Minh đã khôi phục một chút khí lực, mặc dù vẫn nằm trên mặt đất thở hổn hển, nhưng mà ánh mắt đã có thể chuyển động bốn phía, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?" Cùng lúc đó, lão đầu mặc đồ nhà Đường kia cũng chầm chậm tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn Triệu Thanh Thanh thì lập tức cảnh giác truy hỏi.
"Cái này hẳn là chúng ta nên hỏi ngươi mới đúng."
Triệu Thanh Thanh trợn mắt trừng lão nhân: "Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở gần đây?"
"Ta là..." Lão đầu mặc đồ nhà Đường sửng sốt vài giây, vô thức sờ đầu, sau đó nhìn xung quanh: "Đây chính là phòng làm việc của ta, ta là Triệu Tư Quy, viện trưởng của bệnh viện này."
"Chờ đã." Đôi mắt Triệu Thanh Thanh trợn tròn, nhìn lão đầu mặc đồ nhà Đường này không nháy mắt, "Ngươi vừa nói ngươi tên gì?"
"Lão phu tên là Triệu Tư Quy, thế nào, không được sao?" Lão đầu mặc đồ nhà Đường không hiểu phản ứng của Triệu Thanh Thanh, "Ngươi lại là ai, vì sao lại ở trong phòng làm việc của ta, còn có..."
"Được rồi, đừng diễn nữa. Thanh Thanh nha đầu, ngươi không cần để ý tới hắn." Hạ Thiên cắt đứt lời nói của lão nhân, quay đầu nói với Triệu Thanh Thanh: "Còn nữa, lão nhân này và tên quỷ tự tìm chết kia chỉ cùng tên mà thôi, không có bất cứ quan hệ nào."
"A, vậy là tốt rồi." Triệu Thanh Thanh khẽ thở phào một hơi, nếu lão nhân này cũng có quan hệ với việc Triệu Hiểu Trác mất tích lần trước, như vậy mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức, tiếp theo nàng lại hỏi: "Vậy bọn hắn đều mất trí nhớ à?"
"Không có, bọn hắn chỉ giả bộ." Mặt Hạ Thiên hiện vẻ coi thường: "Đáng tiếc trình độ diễn xuất quá kém, chỉ có thể lừa gạt một vài kẻ ngu."
Mặt Triệu Thanh Thanh đen lại, hỏi Hạ Thiên: "Sư phụ, ngươi đang chê ta là kẻ ngu sao?"
"Ngươi chỉ có chút đần, còn chưa tới mức là ngu ngốc." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, không hứng thú lắm nói: "Hai tên ngu si này giao cho ngươi, ngươi coi xem nên xử lý như thế nào đi."
Triệu Thanh Thanh cảm thấy không thể lại trò chuyện với Hạ Thiên về đề tài này nữa, nàng nhìn về phía Lạc Ngọc Minh và viện trưởng Triệu, lạnh giọng nói: "Tốt nhất là các ngươi nên thành thật khai ra kẻ chủ mưu sau màn sai bảo các ngươi là ai, tại sao lại muốn bày ra chuyện này nhằm vào Hứa Kiều Na, còn dọa tống tiền nhiều như vậy để làm gì?"
Lạc Ngọc Minh và viện trưởng Triệu liếc nhau, tương đối ăn ý tiếp tục trầm mặc.
"Nhìn thấy con côn trùng kia không?" Triệu Thanh Thanh lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu không ai chịu nói gì, có tin ta bảo sư phụ nhét nó vào trong đầu các ngươi hay không?"
Tính tình công tử của Lạc Ngọc Minh phát tác, mắng: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không hứng thú ở đây lãng phí thời gian với ngươi. Bây giờ ta muốn về nhà, nhanh chóng nhường đường cho ta!"
"Đừng mơ mộng được về nhà. Mặc dù có thể hành động trước đây của các ngươi là chịu tác động của cổ trùng, nhưng cũng không thể bỏ qua tội lỗi mà các ngươi đã gây ra. Bây giờ ta muốn dẫn các ngươi trở về Thiên Đạo tổ thẩm vấn, hi vọng các ngươi phối hợp."
Triệu Thanh Thanh lắc đầu, gọi điện thoại cho thành viên của Thiên Đạo tổ, bảo bọn hắn chạy tới mang Lạc Ngọc Minh và vị viện trưởng Triệu này đi.
"Bảo ta phối hợp? Ngươi xứng sao!" Lạc Ngọc Minh nổi giận, chỉ vào Triệu Thanh Thanh giận dữ hét: "Cha ta chính là Lạc Quyền Đông, ngay cả Viên Thế Hoàng của nhà họ Viên cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi, ngươi tính cái gì chứ!"
Ầm!
Triệu Thanh Thanh lập tức tung ra một cước đạp Ngọc Minh lăn trên mặt đất: "Ngay cả Viên Thế Hoàng cũng không dám phách lối như vậy ở trước mặt ta, ngươi tính là thứ gì?"
"Ngươi là người của Thiên Đạo tổ? Vậy hắn..." Viện trưởng Triệu bỗng nhiên liếc nhìn Hạ Thiên, tựa như đã rõ cái gì: "Được rồi, ta đi với ngươi."
Lúc này bỗng nhiên có một người đẩy cửa vào, đằng đằng sát khí rống lên.
"Chờ đã, hai người bọn họ không được đi!"
Người tiến vào là Hứa Kiều Na, trong tay nàng cầm một cây súng lục, nổi giận đùng đùng chỉ vào Lạc Ngọc Minh và viện trưởng Triệu, tức giận quát hỏi: "Nói mau, các ngươi giấu mẹ ta đi đâu rồi?"
Lạc Ngọc Minh nhìn thấy súng thì lập tức lùi lại hai, ba bước, có chút hoảng loạn nói: "Ngươi có bị bệnh phải không, ta không phải cha ngươi, làm sao mà biết mẹ ngươi đi đâu?"
"Hứa tiểu thư, việc này thật sự không có quan hệ với lão phu." Viện trưởng Triệu giơ hai tay lên, cố hết sức rũ sạch mọi chuyện.
Triệu Thanh Thanh tiến lên lấy súng của Hứa Kiều Na, nhẹ giọng khiển trách: "Kiều Kiều, ngươi làm gì vậy, đây không phải là thứ mà ngươi nên đụng vào."
"Thanh Thanh, mẹ ta biến mất rồi." Cơ thể Hứa Kiều Na mềm nhũn, tựa vào trong lòng Triệu Thanh Thanh: "Chắc chắn là bọn hắn làm, bằng không thì làm sao sẽ trùng hợp như vậy, bên này hấp dẫn lực chú ý của ta, bên kia đảo mắt một cái thì mẹ ta đã không thấy tăm hơi."
"Biến mất, tại sao lại biến mất rồi?" Triệu Thanh Thanh có chút nghi ngờ hỏi: "Có phải dì đi ra ngoài làm chuyện gì khác không?"
Hứa Kiều Na lắc đầu liên tục, vẻ mặt kiên định nói: "Vừa rồi ta đi xem tất cả camera giám sát của bệnh viện, phát hiện tất cả đều bị mất tín hiệu, nhất định là có người lên kế hoạch từ trước."
"Ý của ngươi là Hứa Minh Huy?" Triệu Thanh Thanh lập tức nhớ tới một người, trong lòng sinh ra cảnh giác: "Chẳng lẽ hắn cũng ở gần đây?"
Hạ Thiên lười biếng nói: "Đúng là đồ ngốc kia ở gần đây, nhưng mà đã chết rồi."
"Chết, chết?" Triệu Thanh Thanh và Hứa Kiều Na đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hứa Kiều Na lập tức truy hỏi: "Ngươi xác định hắn đã chết sao?"
Triệu Thanh Thanh cũng hỏi một câu: "Thi thể của hắn ở đâu?"
"Chết rồi, chết đến mức không thể chết thêm được nữa, não đã bị cổ trùng ăn sạch sẽ." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Hắn ở trong tòa nhà đối diện bệnh viện, căn phòng thứ tư ở lầu sáu."
"Ta muốn qua đó xem!" Hứa Kiều Na lập tức vứt chuyện trước mắt qua một bên, quay người rời khỏi phòng, đi chưa được mấy bước lại nói với Triệu Thanh Thanh: "Thanh Thanh, ngươi đừng cho hai người kia chạy, chắc chắn bọn hắn biết mẹ ta đã đi đâu."
Triệu Thanh Thanh thuận miệng trả lời: "Yên tâm, chạy không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận