Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4169: Trên thế giới này không có bệnh gì hắn trị không được

“Ngươi dám đánh ta?” Kim Hương Nguyệt kinh ngạc không hiểu, mất mấy giây mới từ trong choáng váng tỉnh lại, cơn giận xông lên tận não: “Có ngon ngươi đánh ta nữa thử xem?”
Bốp! Bốp.
Cơn giận Chung Nghĩa Phong khó tiêu, vung tay tát cho Kim Hương Nguyệt hai bạt tai: “Nếu ngươi làm hỏng việc của ta, ta chẳng những đánh ngươi mà còn giết luôn tiện nhân ngươi.”
Không đợi Kim Hương Nguyệt phản ứng, ông ta đã xông ra ngoài cửa hô to: “Lão bá, lão bá, mau mang thiếu gia lại cho ta.”
“Đừng gọi nữa, lão quản gia, còn có một số bảo tiêu đều bị thương. Ta đã đưa bọn họ đến bệnh viện rồi.”
Lúc này, Kim Hương Nguyệt cũng không làm loạn nữa, bình tĩnh nhặt răng gãy trên mặt đất lên, nhẹ giọng gọi: “A Sai, ngươi vào đây một chút.”
Chỉ thấy một nam nhân có vẻ già dặn chậm rãi bước vào: “Phu nhân, người có chuyện gì cứ việc dặn dò.”
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong nhà của ta?” Chung Nghĩa Phong ngăn cản A Sai tiến lên.
A Sai hơi khom người, vô cùng cung kính trả lời: “Ta tên A Sai, là Kim phu nhân mời đến tạm thời tiếp nhận công việc của lão quản gia.”
“Hắn ta do đồng hương của ta giới thiệu đến.” Kim Hương Nguyệt bình tĩnh nói: “Ngươi có ý kiến gì?”
Chung Nghĩa Phong hừ một tiếng, chỉ vào A Sai: “Bây giờ ngươi ôm A Hòa đến cho ta.”
“Vâng, lão gia.” A Sai cung kính rời đi.
Một lát sau, hắn ta ôm A Hòa đang ngủ quay lại.
“Sao?”
Chung Nghĩa Phong nhìn chằm chằm vào A Hòa, phát hiện sắc mặt cậu bé hồng nhuận, khí tức kéo dài, ngủ vô cùng ngon, hoàn toàn không giống dáng vẻ bệnh tật do ốm đau trước đó.
“Hòa thiếu gia vừa lên giường là ngủ ngay, ngủ rất ngon, vừa ngủ…” A Sai giải thích với Chung Nghĩa Phong.
“Mẹ nó.”
Chung Nghĩa Phong đánh một quyền vào mặt A Sai: “Câm miệng cho lão tử.”
“Lão gia, ngài muốn làm gì?” A Sai chỉ nghiêng đầu một cái đã tránh được nắm đấm: “Thể chất ta yếu ớt, không chịu được một quyền này của ngươi đâu. Ngài có gì bất mãn với ta, ngài có thể nói thẳng, ta sẽ sửa đổi.”
Chung Nghĩa Phong đột nhiên đá ra một cước đạp trúng A Sai, một tay ôm lấy A Hòa, tay còn lại móc một kim châm đâm thẳng vào mi tâm A Hòa.
Bành.
A Sai lách mình trở về, bay lên một cước đá vào ngực Chung Nghĩa Phong, đá bay ông ta bảy tám mét, đứa bé đang ôm trong ngực cũng rớt xuống.
Kim Hương Nguyệt vội vàng tiếp lấy con trai của mình, nhẹ giọng thủ thỉ: “A Hòa ngoan, không có việc gì đâu, con ngủ tiếp đi.”
“Không đúng, các ngươi có vấn đề.”
Chung Nghĩa Phong biến sắc, ánh mắt tràn ngập vẻ âm tàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm A Sai: “Ngươi tuyệt đối cũng chẳng phải quản gia gì cả. Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là A Sai, là sát thủ.” A Sai tươi cười nói: “Trước kia, tôn phu nhân đã mời ta đến làm hòa thượng thế thân cho A Hòa, thật ra trước đó chúng ta cũng đã gặp nhau, chỉ là ngươi không nhớ rõ mà thôi.”
Chung Nghĩa Phong lạnh lùng nhìn Kim Hương Nguyệt: “Tiện nhân ngươi đúng là thành sự không có, bại sự có thừa.”
“Ngươi nói thành sự gì, bại sự gì?” Sắc mặt Kim Hương Nguyệt cũng trầm xuống, quát lớn: “A Hòa khỏi bệnh rồi, hình như ngươi không được cao hứng thì phải? Ta muốn biết vì sao? Là ngươi không còn nhân tính hay là bệnh của A Hòa là do ngươi tạo ra?”
“Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?” Gương mặt Chung Nghĩa Phong trở nên hung dữ, ánh mắt hung lệ không chút nào che đậy phóng ra ngoài: “Ta mới là gia chủ Chung gia, nơi này do ta quyết định, ngươi không có tư cách sủa loạn ở đây. Óc của ngươi văng ra như nước mũi vậy, sao không thanh tỉnh lại cho ta?”
Kim Hương Nguyệt lạnh lùng nói: “Hiện tại ta đang rất tỉnh, tỉnh một cách trước nay chưa từng có, hơn nữa còn nhìn rõ diện mạo thật của ngươi.”
“Diện mạo thật của ta?” Chung Nghĩa Phong nghe xong, không khỏi cười nhạo: “Không, ngươi cái gì cũng không nhìn thấy rõ, ngươi ngay cả chính ngươi là ai ngươi cũng không biết.”
Kim Hương Nguyệt thản nhiên nói: “Vậy ngươi nói đi, ta là ai?”
“Ngươi là…”
Chung Nghĩa Phong há miệng định nói cái gì đó, đột nhiên phát hiện không ổn, kinh ngạc nói: “Ngươi không phải nàng ta. Không đúng, ngươi… vẫn không đúng. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao ngươi lại…”
Ông ta nói năng lộn xộn, tin tức gì cũng không biểu đạt ra được. “Để ta thay ngươi nói.” Biểu hiện của Kim Hương Nguyệt khá bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thản không kém: “Mấy năm trước, khi chúng ta gặp nhau, ngươi đã hạ hàng đầu với ta, khiến cho ta yêu ngươi, đem tất cả tài sản của mình giao cho ngươi. Về sau, chúng ta kết hôn sinh con, tất cả chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cho đến khi con chúng ta ra đời. Thể chất của nó rất đặc biệt, ngươi muốn mượn cơ thể của thằng bé đạt được mục đích không thể cho ai biết, đó chính là vĩnh sinh, phải không?”
“Ngươi đã biết?” Chung Nghĩa Phong kinh ngạc nói: “Không thể nào? Làm sao ngươi có thể biết được? Hàng đầu của ngươi còn chưa được giải mà.” A Sai lắc đầu, mỉa mai: “Ngươi đúng là ngu xuẩn, sư huynh Hạ Thiên của ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, trên thế giới này không có bệnh gì mà hắn không chữa được. Chỉ là hàng đầu, còn không phải việc rất nhỏ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận