Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3791: Bản lãnh đặt tên của ta là vô địch thiên hạ

Lúc này, Hạ Thiên chậm rãi bước đến trước người Đạt La Trà, cười nói: “Này, đô con, ta cảm thấy ngươi thật thú vị, ngươi làm tiểu đệ số ba, không, số bốn của ta, như thế nào?”
“Tiểu đệ? Số bốn?” Đạt La Trà gãi đầu, hiển nhiên còn chưa rõ lắm ý của Hạ Thiên là gì.
Dương San nói: “Chính là hỏi ngươi có muốn đi theo hắn hay không.”
“Đi.” Đạt La Trà gật đầu: “Ngươi đã cứu ta, ta chính là người của ngươi.”
“Lời này nghe không thoải mái chút nào.” Hạ Thiên lắc đầu: “Ngươi là tiểu đệ số bốn của ta, không phải người của ta. Chỉ có mấy bà vợ mới là người của ta.”
Đạt La Trà không hiểu Hạ Thiên đang nói cái gì: “Ngươi nói cái gì ta nghe cái nấy.”
“Như vậy mới đúng.” Hạ Thiên mỉm cười nói với Bạch Vạn Bang: “Tên to con kia, ta cảm thấy rất thú vị. Ta muốn mang hắn ta đi.”
“Được, để ta cho người sắp xếp.” Thật ra, trong lòng Bạch Vạn Bang rất đau. Ông ta đã sớm biết sự tồn tại của Đạt La Trà, cũng biết được con trai đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết trên người hắn ta. Chỉ là Hạ Thiên đã lên tiếng, ông ta không thể không thuận nước giong thuyền.
Từ biểu hiện vửa rồi của Đạt La Trà thì có thể thấy được, hắn ta đã thần phục Hạ Thiên.
Loại người này thân hình khôi ngô, nhưng tâm tư đơn thuần, đã trung thành thì sẽ không thay đổi. Nếu dựa vào pháp môn luyện thể thượng đẳng, quả thật là hộ vệ gia thần không có nhân tuyển thứ hai.
“Thiên Tiếu, bố trí một chiếc xe cho Đạt La Trà.” Bạch Vạn Bang gọi cận vệ kiêm trợ lý của mình đến dặn dò: “Còn nữa, mau tìm cho hắn ta một bộ quần áo khác, cởi bỏ khế ước. Về sau hắn ta chính là người của Hạ thần y.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đạt La cái gì chứ? Cái tên khó nghe qua, nhất định phải đổi thành cái tên khác.”
Bạch Vạn Bang hỏi: “Thế Hạ thần y muốn đổi thành tên gì?”
“Không thì gọi là Tiểu Hoàng đi.” Hạ Thiên nhìn làn da của Đạt La Trà, cười nói.
Dương San liếc mắt, nhịn không được liền nói: “Ông xã, cái tên này còn khó nghe hơn. Hơn nữa tên Tiểu Hoàng là tên của chó mà.”
“Không thể nào, bản lãnh đặt tên của ta là vô địch thiên hạ.” Hạ Thiên thành thật nói: “Tiểu Hoàng dễ nghe đến cỡ nào? Không thì gọi Tiểu Hắc? Không được, trong số tiểu đệ của ta hình như có hai người tên Tiểu Hắc, thôi thì gọi Tiểu Hoàng đi.”
Dương San nhất thời im lặng.
“Vậy về sau gọi ngươi là Tiểu Hoàng nhé.” Hạ Thiên nghiêm túc nói với Đạt La Trà.
Đạt La Trà ngược lại không có ý kiến. Dù sao hắn cũng không biết tên này còn có ý nghĩa gì.
“Tiểu Hoàng cũng chỉ là cái tên phụ. Dù sao cũng phải lấy cho hắn ta một cái tên chính chứ.” Dương San đề nghị.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, đang định lên tiếng, nhưng đã bị Dương San cắt ngang: “Chàng tính đặt tên cho hắn ta là Đại Hoàng chứ gì? Đó cũng là tên của chó.”
“Quên đi, không cần đại danh đâu.” Hạ Thiên có chút thờ ơ.
Dương San nhẹ giọng nói: “Chuyện lấy tên hãy để chúng ta ra tay. Ta sẽ lên nhóm hỏi mọi người, để tất cả đưa ra chủ ý thử xem.”
Hạ Thiên nói: “Tùy mọi người, dù sao ta cũng gọi hắn ta là Tiểu Hoàng.”
Dương San lấy điện thoại di động chụp cho Đạt La Trà hai ba tấm, sau đó gửi lên trên nhóm, đồng thời còn đánh một hàng chữ: “Đây là tiểu đệ Hạ Thiên vừa nhận. Hạ Thiên đặt tên cho hắn ta là Tiểu Hoàng, ta cảm thấy rất khó nghe. Mọi người nghĩ xem nên lấy cái tên gì thì tốt.”
Chỉ một câu này thôi, trong nhóm liền sinh động hẳn lên.
Một con bối ở bờ biển (Tô Bối Bối): “Ồ, người cao thật, gọi to con là được.”
Y Nhân độc tiều tụy (Lam Y Nhân): “Tô tổng, ngươi lại đang mò cá trong giờ làm việc rồi.”
Ta vốn là nữ tử thuần lương (Thạch Thuần): “Này này, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là đặt tên. Ta cảm thấy với hình thể này của hắn, chúng ta có thể gọi hắn ta là kim cương.”
Cửu a cửu a (A Cửu): “Người này cao ít nhất cũng hai mét rưỡi hai mét sáu, ngay cả đầu gối của Tịnh Tể trên đảo Khô Lâu cũng còn chưa đến.”
Ninh xứng sao (Ninh Nhụy Nhụy): ‘Tiểu Hoàng? Người nào đó thú vị thật, quả nhiên vẫn giống như trước đây.”
Thanh Thanh nữ hiệp (Triệu Thanh Thanh): “Tiểu Hoàng cũng tốt mà, phẩm vị của sư phụ chính là cao, là vô địch.”
Cửu a cửu a: “Đúng là fan cuồng.”
Thanh Thanh nữ hiệp: “Này, ngươi mắng ai não tàn?”
Cửu a cửu a: “Ai lên tiếng thì chính là mắng người đó.”
Thanh Thanh nữ hiệp: “Ngươi lặp lại lần nữa xem, có tin ta bay qua đó đánh ngươi bây giờ không?”
Cửu a cửu a: “Đến thì đến, sợ ngươi à?”
Một con bối ở bờ biển: “Các ngươi lạc đề rồi, các ngươi đặt tên cho người ta đi.”
Ta vốn là nữ tử thuần lương: “Đánh đi, mau đánh đi.”
Ta vốn là nữ tử thuần lương bị đá ra khỏi nhóm chat.
Lý lý nguyên trên phố (Nhiếp Tiểu Lý): “Nếu không thì gọi Thiết Kim Cương đi, nhìn thân hình khôi ngô như miếng sắt của hắn ta, quả thật rất có phong phạm của một viên kim cương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận