Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3187: Ngươi có thể phun cái khác nhìn cho mới mẻ hơn không?

“Đừng kêu nữa.” Hạ Thiên khinh bỉ nhếch miệng: “Có thể bị một hai quyền của ta phá hủy, điều này nói rõ vạn năm tâm huyết cẩu thí của ngươi chẳng dùng được đâu.”
“Lão phu muốn giết ngươi, nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh.” Dã Hỏa lão tổ hoàn toàn phẫn nộ, âm thanh cũng càng lúc càng lớn như sấm dội bên tai: “Ta còn muốn đóng đinh ngươi ở địa ngục nóng bức, vĩnh thế không được siêu sinh. Cha mẹ, vợ con của ngươi sẽ bị liên lụy, đời đời rơi xuống địa phủ, vạn vạn năm không được siêu sinh.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên ngáp một cái, lười biếng đáp lại một câu: “Ngươi có bản lãnh này trước đi rồi nói.”
“Ngươi không phải muốn gặp chân thân của lão phu sao?” Dã Hỏa lão tổ nổi giận quát: “Được, lão phu sẽ để cho ngươi nhìn thấy tận mắt như thế nào là tiên nhân, để ngươi biết được ngươi nhỏ bé đến bao nhiêu.”
Lời còn chưa dứt, toàn bộ không gian đã bắt đầu sụp đổ, giống như có thứ gì đó lớn hơn so với không gian này thức tỉnh.
….
“Sao?” Một bên khác, Y Tiểu Âm cảm thấy không thích hợp, vội quay sang nhìn Nguyệt Thanh Nhã.
Ánh mắt Nguyệt Thanh Nhã ngưng lại: “Hẳn Dã Hỏa lão tổ muốn hiện nguyên hình.”
“Hiện nguyên hình?” Diệp Mộng Oánh ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ông ta không phải người mà là yêu ma quỷ quái?”
“Ông ta đích thật không phải người.” Nguyệt Thanh Nhã lập tức giải thích: “Dã Hỏa lão tổ là Viêm Ma của Hư Không Ma Tộc. Trong ghi chép của Phiếu Miểu Tiên Môn cũng chỉ nói khắp cả người ông ta đầy lửa, dáng dấp cụ thể ra sao cũng không miêu tả chính xác.”
Không gian tiếp tục sụp đổ. Thời gian dần trôi, một con quái vật giống như từ thế giới hồng hoang hiện ra trước mặt mọi người.
Giữa không trung lơ lửng một bóng người.
Cơ thể giống như được tạo ra từ nham tương. Một luồng không khí hừng hực khuếch tán bốn phía.
“Nóng quá,” Diệp Mộng Oánh bị luồng nhiệt khí phả trúng, lập tức cảm thấy khó mà chịu đựng được, giống như cơ thể sắp bị đốt cháy.
Nguyệt Thanh Nhã vội yêu cầu nhóm người Diệp Mộng Oánh ra sau lưng mình, còn nàng thì lấy ra một cái gương ngăn trước người.
“Cái này… phu quân?” Diệp Mộng Oánh tinh mắt phát hiện còn có một bóng người đang đánh nhau với hỏa nhân ảnh.
“Là hắn.” Y Tiểu Âm nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu.
Nguyệt Thanh Nhã lạnh lùng nói: “Xem ra hắn đang đánh nhau với Dã Hỏa lão tổ. Chúng ta đến đó giúp hắn lược trận.”
“Này, lão đầu nhi, rốt cuộc ngươi có được hay không đấy.”
Hạ Thiên đích thật đã hứng khởi hẳn lên, đánh với Dã Hỏa lão tổ đã lộ nguyên hình đến sảng khoái.
“Hừ, ta sẽ giết ngươi giống như thái thịt.”
Dã Hỏa lão tổ khoát tay, hỏa lưu vô tận bắn ra ngoài.
“Này, có còn món nào khác nữa không vậy?” Hạ Thiên bất mãn nói: “Ngươi chỉ biết phun lửa. Ngươi có thể phun cái khác nhìn cho mới mẻ hơn không?”
“Chờ ngươi đến địa ngục nóng bức, ngươi sẽ xem cho đủ.” Cơ thể Dã Hỏa lão tổ vẫn không ngừng phun ra hỏa lưu nóng rực.
Hạ Thiên khó chịu, lấy ra Định Hải Thần Châm: “Ngươi chỉ biết phun lửa đúng không? Vậy ta sẽ phun nước, dìm chết ngươi.”
Định Hải Thần Châm chậm rãi điểm vào trong hư không.
Gương mặt Dã Hỏa lão tổ tràn ngập khinh thường: “Hừ, chỉ chút bản lãnh này của ngươi mà còn muốn ngăn cản chân thân hỏa lưu Viêm Ma của lão phu.”
Hỏa lưu càng lúc càng mạnh, thiên địa giống như biến thành hỏa ngục.
Đột nhiên một dòng nước xuất hiện.
Trong nháy mắt, dòng nước chảy xiết như thủy triều từ đầu châm dâng trào lên.
Bất luận Nguyệt Tương hồ của Nguyệt Phương Nguyên hay là Trường Mộng Xuyên ở Tiên Vân đại lục, tất cả đều bị Định Hải Thần Châm điều động.
Ban đầu, chúng chỉ là nước bình thường, nhưng nhờ tác dụng của Băng hỏa linh thể của Hạ Thiên, cộng thêm Định Hải Thần Châm gia trì, nó đã tạo thành thế đối kháng với hỏa lưu của Dã Hỏa lão tổ.
Thủy hỏa giao hòa.
Từ đó hình thành hơi nước.
Bốn phía lại rơi vào sương mù.
“A, chơi hơi bị vui rồi đấy.” Hạ Thiên cười nói: “Lão đầu nhi, ngươi hãy tăng thế lửa lên đi. Nếu không, lửa của ngươi sẽ bị tiêu diệt.”
Dã Hỏa lão tổ tức đến mức mặt mũi như muốn sai lệch, nắm chặt song quyền đánh tới Hạ Thiên.
“Đến đây, đến đây đi.”
Hạ Thiên hưng phấn siết chặt quả đấm, trực tiếp nghênh đón.
Bành.
Bốn trăm quyền tương giao, thủy hỏa bắn tung tóe, cương phong cuồn cuộn.
Bành, bành.
Lại hai quyền nữa.
Tiếp theo, hai người đánh quyền với nhau như máy móc.
Không biết đã đánh bao nhiêu quyền.
“Thoải mái quá.”
Hạ Thiên không biết mệt mỏi, càng đánh càng hăng.
Dã Hỏa lão tổ càng đánh càng kinh hãi. Tại sao tiểu tử phàm nhân này lại cường đại đến thế?
Càng kinh khủng hơn chính là, hắn lại dùng tốc độ vượt quá tưởng tượng trong chiến đấu để trưởng thành.
Phong thái này rất giống với một người nào đó trong liên minh tu tiên.
Chẳng lẽ…
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Dã Hỏa lão tổ ngay lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
“Đánh nhau cũng không thể phân tâm.” Hạ Thiên lập tức nhìn ra được sơ hở, một quyền nặng nề đập vào mặt Dã Hỏa lão tổ.
Bành.
Dã Hỏa lão tổ giống như đạn pháo nặng nề nện xuống đất.
“Chết đi cho lão phu.”
Dã Hỏa lão tổ không cách nào tiếp nhận được ông ta lại bị một phàm nhân đánh cho thành như thế.
Ông ta lập tức nổi giận gầm lên. Mấy cánh tay đột nhiên mọc ra, đánh tới Hạ Thiên.
Tuy nhiên, những cánh tay này còn chưa chạm được đến Hạ Thiên đã bị chặn lại.
“Các nguơi là ai?” Dã Hỏa lão tổ đột nhiên nhìn thấy mấy nữ nhân không biết xuất hiện từ nơi nào, phân biệt chế trụ mấy cánh tay của ông ta.
Hạ Thiên đưa mắt nhìn những nữ nhân mới xuất hiện, kích động kêu lên: “A, thần tiên tỷ tỷ, vợ xinh đẹp, vợ Y Y, còn có vợ tiểu yêu tinh… tại sao mọi người lại đến đây?”
Bỗng nhiên, một ống tay áo từ đằng xa bay đến trói Dã Hỏa lão tổ lại.
“Con mắt của ngươi chỉ biết nhìn các nàng ấy thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận