Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4180: Bạch Vô Thường

“Thần giới?”
Chúng nữ không hiểu, lại có chút kinh ngạc. Bọn họ chưa từng nghe qua thuyết pháp này.
“Không sai, nghiêm chỉnh mà nói, thật ra phải gọi là thời đại thần thoại.” Phù Diêu Tiên Tử gật đầu, nhẹ giọng giải thích: “Một vạn năm trước, khi ta bị giáng chức đến đây, đó đã là thời kỳ cuối của thời đại thần thoại. Bởi vì linh khí suy giảm quá nhiều, lại trải qua mấy trăm năm đại chiến, nó đã không còn thích hợp cho cái gọi là Thần tộc lúc đó sinh tồn. Nghe nói một bộ phận trong số bọn họ đã cưỡi rồng phi thăng, đa số còn lại trốn vào trong lòng đất, sáng lập Thần giới, rất có thể là thế giới địa tâm lúc này.”
Triệu Vũ Cơ nói: “Nói cách khác, thời gian thần thoại cũng không phải đột nhiên biến mất mà là chuyển đến địa tâm.”
Tô Bối Bối nhịn không được liền hỏi: “Chúng ta còn chưa nói đến cái bóng mặt trắng kia mà. Rốt cuộc hắn ta là ai? Là thần sao? Hay là quỷ?”
“Cái bóng mặt trắng đó, dựa theo hệ thống thần thoại của các ngươi bây giờ mà nói.”
Phù Diêu Tiên Tử cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Hẳn gọi là Hắc Bạch Vô Thường.”
“Hắc Bạch Vô Thường?”
Lời này hoàn toàn vượt qua dự kiến của chúng nữ. Hắc Bạch Vô Thường trong ấn tượng của các nàng phải là hình ảnh thường thấy trong các bộ phim điện ảnh, truyền hình chứ.
Dáng người gầy teo, mặt xanh nanh vàng, vô cùng dữ tợn, một người mặc quần áo thuần trắng, một người mặc quần áo thuần đen, khi nào đến cũng đều mang theo khóa câu hồn.
Đương nhiên vẫn còn một số hình ảnh khác nhưng tổng thể đều là hình ảnh đáng sợ.
“Nói như vậy, năm đó hắn ta đến tìm ta chính là muốn câu ta xuống Địa ngục?” Cung chủ Thiên Cung sửng sốt, thoáng có chút kinh nghi. Triệu Vũ Cơ cau mày, nhẹ gật đầu: “Rất có khả năng như vậy. Nếu toàn bộ hệ thống thần thoại đều được mang xuống mặt đất, cái gọi là U Minh địa phủ hơn phân nửa cũng ở bên dưới. Chỉ là, rất có thể tình huống của nó không giống như chúng ta đã nghĩ.”
Kiều Tiểu Kiều nghĩ đến một khả năng, chậm rãi nói: “Có thể nó cũng là một phúc địa động thiên độc lập như Tiểu Tiên Giới mà mọi người phát hiện, nhưng khả năng cần năng lượng như linh hồn duy trì, cho nên bọn họ mới đi câu hồn khắp nơi.”
“Thần giới cũng được, Địa phủ cũng được, mặc kệ chúng đi.” Tô Vô Song nhịn không được liền nói: “Quan trọng là Hạ Thiên, hắn có khả năng bị mang đến chỗ nào?”
Triệu Thanh Thanh cũng thúc giục: “Không sai, chúng ta không cần quan tâm hắn ta là Hắc Bạch Vô Thường hay là cái gì khác, trước tìm lại sư phụ rồi nói sau.” “Nếu quỷ ảnh mặt trắng thật sự có liên quan đến thế giới địa tâm, vậy thì dễ xử lý rồi.” Tô Bối Bối cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta sẽ gọi Hoa Ánh Lục đến. Nàng ấy là địa tâm Thần tộc, có thông đạo lên xuống. Chúng ta mượn thông đạo của nàng đến thế giới địa tâm một chuyến thì biết.”
“Đúng.” Thạch Thuần lập tức phụ họa: “Ta muốn đến thế giới địa tâm tìm anh rể, tuyệt đối không thể để một mình hắn… gặp nguy hiểm được.”
Tô Vô Song gật đầu: “Ta cũng đi.”
Bạch Tiêm Tiêm và Nhiếp Tiểu Lý tất nhiên cũng muốn đi. Mặc dù tất cả mọi người đều tin rằng Hạ Thiên sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo lắng. Chỉ có tận mắt nhìn thấy hắn không có việc gì mới có thể yên lòng.
“Khẳng định không thể đi được nhiều người như vậy.” Triệu Vũ Cơ lắc đầu: “Nếu không, địa tâm Thần tộc sẽ không gần vạn năm không có phản ứng gì, càng không chỉ phái một số người Hoa Ánh Lục lên mặt đất tìm hiểu tình huống.”
Lúc này, Phù Diêu Tiên Tử cũng dội cho một gáo nước lạnh: “Thế giới địa tâm cũng không phải ai cũng có thể đến.” “Tiên tử nói đúng.” Cung chủ Thiên Cung bổ sung: “Lúc trước, Thiên Sát Ma Chủ cũng đã phái Ma tộc xuống tìm hiểu qua nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ chết hết. Thậm chí một người thực lực Độ Kiếp Kỳ, vậy mà cũng bị một kích tất sát.”
Sự kiên cường trong lòng Triệu Thanh Thanh dâng lên. Nàng nghiến răng nói: “Cho dù có nguy hiểm, ta cũng muốn đi, cũng không thể không làm gì được.”
Mộc Hàm cũng nói: “Nếu Độ Kiếp Kỳ cũng gặp nguy hiểm, chúng ta lại càng phải xuống dưới giúp chồng.”
“Đi, nhất định là phải đi rồi, nhưng không phải tất cả chúng ta đều đi.” Triệu Vũ Cơ vẫn duy trì tỉnh táo như cũ, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu của nàng: “Chúng ta cũng không thể bỏ mặc trên mặt đất được. Đừng quên Thần Dụ vẫn còn ở đây. Việc của Hạ Thiên vốn là do bọn họ làm ra. Bây giờ Hạ Thiên bị mang đến thế giới địa tâm, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ biết. Nếu chúng ta không có ở đây, đám người kia chắc chắn sẽ gây ra chuyện rất lớn.”
Kiều Tiểu Kiều tán thành phản đoán của Triệu Vũ Cơ: “Đúng là như vậy. Chúng ta chỉ chọn một số người đến thế giới địa tâm, những người còn lại thì ở yên tại chỗ, chuẩn bị ứng đối âm mưu quỷ kế của một số người.” “Có như vậy ta cũng muốn đi.” Thạch Thuần lập tức nhấc tay, biểu hiện vô cùng kiên định: “Anh rể đang phải chịu khổ ở thế giới địa tâm. Ta chỉ cần nghĩ đến, trong lòng đã cảm thấy vô cùng khó chịu, ăn ngủ không yên, một giây thôi cũng không chịu nổi, cũng không thể chuyện gì cũng không làm.”
“Ngươi chỉ muốn đi chơi mà thôi.” Tô Bối Bối tức giận gõ đầu Thạch Thuần một cái.
Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng: “Để ta đi. Mấy năm qua, ta thường xuyên khiêu chiến những tình huống cực hạn, trải qua vô số nguy hiểm hình thức khác nhau, cũng xem như có chút kinh nghiệm.”
“Nguy hiểm mà ngươi trải qua cũng chẳng tính là gì.” Tô Vô Song thản nhiên nói: “Khi còn ở Tiên Vân đại lục, ta mới thật sự lĩnh giáo qua cái gì là cửu tử nhất sinh. Huống chi, tu vi của ta vẫn mạnh hơn ngươi một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận