Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2280. Độc soái

"Vậy là ngươi đã hiểu." Tên bảo vệ trẻ cười cười, chỉ vào Hứa Tiểu Quân nói: "Loại nữ sinh trẻ giống như cô ta, nếu như muốn giết, thực sự quá dễ dàng, chẳng có cảm giác thành tựu nào. Trải qua quan sát, ta phát hiện cô nàng này thường xuyên phát tờ rơi quanh đây, vừa hay lúc này chung cư thường xuyên có người từ trên lầu cao ném rác xuống, cho nên mới thiết kế như vậy. Nếu như không có hai người các ngươi, hiện tại cô ta đã bị đè chết rồi, đến lúc đó cũng kết án là do tai nạn, ta cũng không phí sức, như vậy chẳng lẽ không đủ nghệ thuật?"
"Nói nhảm nhiều quá." Hạ Thiên khinh thường,"Vô dụng thì là vô dụng, đừng tìm cớ nhiều như vậy."
"Bỏ đi, có nói cũng không thông." Anh bảo vệ trẻ thở dài,"Nếu ngươi giả bộ hồ đồ thì thật tốt, như vậy ta còn có thể tha mạng cho ngươi. Hiện tại thật khó xử, khiến ta không thể không giết các ngươi."
Triệu Thanh Thanh nhịn không được cười phá lên: "Thật muốn hỏi ngươi làm sát thủ đã bao lâu rồi, có biết hắn là ai hay không vậy?"
"Hắn là ai, thì liên quan gì tới ta?" Anh bảo vệ trẻ cười ha hả,"Các ngươi đã thành chướng ngại ngăn ta hoàn thành nhiệm vụ, dù thế nào đi nữa ta cũng phải thanh trừ. Tuy nhiên để bảo toàn cảm xúc nghệ thuật, ta sẽ cho các ngươi chạy trước mười phút."
"Nghệ thuật cái đầu quỷ nhà ngươi, cút sang một bên đi." Triệu Thanh Thanh có chút không nhịn được, trực tiếp tung một cước đạp tới, vốn đang có việc phải làm, kết quả lại gặp phải tên sát thủ như vầy.
Tên bảo vệ trẻ nhìn theo cái chân Triệu Thanh Thanh đạp qua, thở dài lắc đầu: "Thật là quá thô bạo, cú đá không hề mỹ cảm, loại trình độ này căn bản không tới...... Á!"
Lời còn chưa nói hết, người đã bay ra ngoài, trong nháy mắt liền không thấy nữa.
"Thanh Thanh tỷ, ngươi cũng quá mạnh...... chân rồi." Hứa Tiểu Quân nhìn đến ngây người, một cước này mạnh cỡ nào, ngay cả người cũng đạp cho bay xa như vậy.
Triệu Thanh Thanh cảm thấy hơi tò mò đối với vị em họ bạn thân này, hỏi: "Ngươi chọc tới phiền toái gì, mà vừa có hộ vệ âm thầm bảo vệ ngươi, lại có sát thủ muốn ám sát ngươi?"
"Cái này, ta cũng không biết." Hứa Tiểu Quân ngơ ngác,"Cái gì ta cũng không làm mà, bình thường đi học xong là về ký túc xá. Mấy ngày qua cũng là thừa dịp có ngày nghỉ, ra ngoài làm hoạt động tình nguyện."
"Vậy thì chỉ mong là sát thủ tìm lộn người." Triệu Thanh Thanh nhìn nét mặt của Tiểu Quân không giống giả bộ, lại cảm thấy dù sao quan hệ cũng không quá thân thiết, cũng không nên gặng hỏi quá đáng, nói vậy thì biết vậy thôi.
"Vèo ! Vèo! Vèo!"
Lúc này, mười mấy điểm hàn quang bỗng dưng từ đằng xa bắn nhanh đến, sau khi rơi xuống đất lập tức nổ bung ra làn sương màu hồng, bao phủ cả ba người Hạ Thiên trong đó.
"Mẹ kiếp, cú đá này thật nặng, thiếu chút nữa là thật sự cho ta đi gặp Diêm Vương rồi đó!" Anh bảo vệ trẻ một thân chật vật đi trở về, hung hăng nhìn Triệu Thanh Thanh chằm chằm,"Vốn còn muốn để các ngươi chết được toàn thây, bây giờ nhìn lại thấy các ngươi không xứng, vậy hãy để cho các ngươi trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian là được."
"Làn sương này hình như...... có độc?" Hứa Tiểu Quân mới vừa ngửi được một mùi thơm quái dị, tiếp theo đã trực tiếp ngã xuống đất ngất đi, quần áo trên người và đầu tóc chậm rãi bị ăn mòn trong làn sương.
Triệu Thanh Thanh quay đầu nói với Hạ Thiên:"Sư phụ, ngươi có thể cứu Tiểu Quân được không?
"Phiền toái cũng là do cô ta gây ra, tại sao phải cứu cô ta?" Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hiển nhiên cũng không có thiện cảm gì với Hứa Tiểu Quân.
Triệu Thanh Thanh kéo cánh tay Hạ Thiên, hiếm khi làm nũng nói: "Sư phụ, ngươi cứu nàng ấy đi. Dù sao nàng ấy cũng là em gái bạn thân ta, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu."
"Vậy được rồi." Đối với yêu cầu mà nữ nhân của mình nêu ra, từ trước tới nay Hạ Thiên luôn đáp ứng, về phần có gây nên hậu quả gì, căn bản không nằm trong tầm suy nghĩ của hắn, cho dù thật sự dẫn đến chuyện gì không tốt, hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết.
"Các ngươi vẫn còn tỉnh sao, trong giới sát thủ ta được xưng là "Độc soái", công phu dùng độc có thể nói là Độc Bộ Thiên Hạ. Khói độc ta chế luyện cũng không phải là sương độc bình thường, chỉ cần hít vào một chút thôi, cả người sẽ từ từ bị ăn mòn, cuối cùng biến thành một bãi nước màu hồng." Tên bảo vệ trẻ cười cười, không khỏi kiêu ngạo nói: "Loại sương độc này, trên thế giới trừ ta ra, không ai có thể phân tích được."
" Khói độc của loại người như ngươi, thât sự chỉ là trò trẻ con, ta cũng cũng không có hứng thú đi phân tích." Hạ Thiên thờ ơ châm cho Hứa Tiểu Quân một châm,"Loè loẹt, không có một chút tác dụng thực tế, ngươi quả thực đã làm mất mặt hai nghề sát thủ và độc y, nên đi chết đi."
"Nói dóc mà không biết ngượng!" Trong giọng nói tên bảo vệ lộ ra cơn tức giận khi bị coi thường, tiện tay bung phấn độc ra đầy trời,"Vậy hãy để cho ngươi nếm thử khói độc của ta...... Oái?"
Lời còn chưa nói hết, ngân châm của Hạ Thiên đã đâm vào ót hắn.
"Ngươi thích khói độc như vậy, vậy tên ngốc nhà ngươi cứ chầm chậm mà hưởng thụ đi." Hạ Thiên thu hồi ngân châm, một cước đạp tên sát thủ vào trong làn khói độc chính hắn tung ra, chẳng thèm lãng phí thời gian với người này nữa.
"Ngươi rốt cuộc là......" Sát thủ kia phát hiện mình không nhúc nhích được, hơn nữa thuốc giải độc trong thân thể trước đó đã chuẩn bị xong cũng bỗng nhiên mất tác dụng, lúc này, sương độc chính hắn ném ra lúc trước đã bao phủ lấy hắn, lạnh lẽo từ từ thấm vào làn da của hắn, cảm giác tử vong từng chút từng chút nhích tới gần hắn, nhưng hắn không có cách nào đào thoát. Hắn hối hận, lẽ ra không nên nhận nhiệm vụ này, tối nay cũng không nên ra tay, hoặc là nếu ra tay hẳn là nên gọn gàng dứt khoát, mà không phải theo đuổi cái gọi là nghệ thuật, đáng tiếc trên thế giới không có bán thuốc hối hận.
Hạ Thiên không có hứng thú với di ngôn khi lâm chung của một tên sát thủ ngu ngốc, trực tiếp mang theo Triệu Thanh Thanh rời đi, mà Triệu Thanh Thanh thuận tay mang Hứa Tiểu Quân về Triệu gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận