Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2731: Ngươi thắng

Mười hai năm trước, sau khi Triệu công tử quyết ý tham chính, toàn bộ gánh nặng Triệu gia rơi xuống người Triệu Hiểu Trác.
Trước kia, Triệu Hiểu Trác trời sinh tính tình ham chơi, là một thiếu gia ăn chơi chính hiệu, nhưng sau khi hắn ta tiếp nhận Triệu gia, tính tình đã hoàn toàn thay đổi, kinh doanh sự nghiệp không tệ. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là hắn ta còn chưa có con, cho nên suy đoán về phương diện này không tốt.
Không chỉ Triệu Hiểu Trác chịu áp lực, ngay cả Tần Tiểu Lạc cũng càng lúc càng không chịu nổi mấy lời xì xào bàn tán. Khi Triệu Hiểu Trác còn trẻ, hắn ta thường xuyên ăn chơi. Bây giờ công việc nặng nề, còn có cả một gia sản cần phải quan tâm, chẳng những hỏa lực không đủ, tâm tư về phương diện này tất nhiên cũng phai nhạt.
Hôm nay bị Tần Tiểu Lạc bắt lấy cớ, cứ làm một cái cho yên tâm.
“Nàng muốn gì thì nói thẳng không được sao, cứ nhất định phải như thế à?” Triệu Hiểu Trác ôm eo, có chút sợ nhìn Tần Tiểu Lạc.
Tần Tiểu Lạc đã mặc quần áo gọn gàng, ngồi ở đầu giường mỉm cười nhìn Triệu Hiểu Trác: “Nói với chàng, chỉ sợ chàng sẽ từ chối. Chẳng lẽ chàng không muốn sinh một đứa con sao? Chàng có thể không quan tâm mấy lời đồn nhảm, nhưng dù sao chàng cũng nên quan tâm suy nghĩ của ta chứ?”
Triệu Hiểu Trác im lặng vài giây: “Được rồi.”
“Thế nào? Chàng còn cảm thấy ủy khuất à?” Tần Tiểu Lạc lườm Triệu Hiểu Trác một cái: “Chàng có biết Thanh Thanh và sư phụ của nàng ấy còn chưa ra khỏi phòng không? Đoán chừng đến giờ cơm chiều mới chịu ra, chàng kiên trì được bao lâu chứ?”
“Nàng đừng so sánh như vậy. Hạ Thiên là yêu nghiệt.” Triệu Hiểu Trác tức giận mặc lại quần áo: “Ta chỉ là người bình thường thôi mà, tuổi tác cũng đã lớn, hoạt động được đã là không tệ rồi, nàng còn muốn dùng thời gian luận cao thấp, nàng suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Tần Tiểu Lạc suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Nếu không, chàng đi tìm Hạ Thiên nhờ hắn châm cứu cho. Mặc dù không thể nào so sánh được với hắn, tốt xấu gì cũng có thể long tinh hổ mãnh như trước.”
Triệu Hiểu Trác im lặng: “Châm cái gì chứ? Mấy chuyện này nàng bảo ta làm sao mà mở miệng? Nàng không ngại mất mặt chứ ta thì ngại.”
“Mặt mũi có làm được gì chứ?” Ban đầu, Tần Tiểu Lạc cũng không phải là người có tính cách như thế, nhưng mấy năm qua, Triệu Hiểu Trác quả thật đã vắng vẻ nàng: “Nếu không, để ta đi nói chuyện với Thanh Thanh, để nàng ấy nói qua một tiếng với Hạ Thiên.”
Triệu Hiểu Trác là người thích sĩ diện, tất nhiên lắc đầu: “Muốn nói thì nàng đi nói đi. Dù sao, ta chẳng biết cái gì đâu.”
Sự thật quả nhiên như Tần Tiểu Lạc đã đoán. Trước giờ cơm tối, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh mới từ trong phòng bước ra, sau đó bước vào phòng ăn.
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ lười biếng như cũ, còn mặt mày Triệu Thanh Thanh lại tỏa sáng, diễm quang phát ra bốn phía, giống như một đóa hoa đã được hút sương đầy đủ, đẹp vô cùng.
“Không phải chứ? Có cần khoa trương như vậy không?” Triệu Hiểu Trác nhìn thấy, không khỏi hoài nghi: “Giống như phản lão hoàn đồng vậy.”
Triệu Thanh Thanh nghe xong, hơi tức giận: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Lúc trước ta già lắm sao?”
“Ta không có ý này.” Triệu Hiểu Trác không muốn gặp xui xẻo, thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn nói tỷ trẻ hơn, xinh đẹp hơn, mướt mát hơn, được chưa?”
Triệu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, không hài lòng với thái độ của Triệu Hiểu Trác, nhưng vì Hạ Thiên đang ở đây, nàng cũng không nói nhiều, tránh làm mất hình tượng thục nữ.
“Tỷ có nói với Hạ Thiên vụ kia không?” Triệu Hiểu Trác nhẹ giọng hỏi.
Mặt Triệu Thanh Thanh không khỏi đỏ lên, im lặng ăn cơm, lời gì cũng không nói. Hạ Thiên vừa đến, hai người bọn họ đã lăn lộn trên giường. Đã một khoảng thời gian dài không ở cùng nhau, một lần làm là mấy tiếng đồng hồ. Nàng đã quá chú tâm vào, không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
“Không phải chứ?” Triệu Hiểu Trác trong nháy mắt hiểu ra: “Hai người nghiện quá rồi, những mấy tiếng đồng hồ. Chẳng lẽ hai người không dành mấy phút bàn chuyện chính sự sao?”
“Chúng ta đang làm chính sự mà.” Hạ Thiên nhếch miệng, bất mãn nói với Triệu Hiểu Trác: “Ta không giống với ngươi, chỉ biết bận rộn mà không biết mùi vị, lạnh nhạt với vợ của mình. Nhưng cũng khó trách, ai bảo sức khỏe của ngươi không đủ.”
“Ngươi.” Triệu Hiểu Trác bị nghẹn, không còn lời nào để nói.
Tần Tiểu Lạc lên tiếng: “Có chuyện gì, ăn cơm xong, mọi người thảo luận với nhau cũng được mà.”
Ăn cơm xong, bốn người bước vào phòng họp.
Hạ Thiên lười biếng dựa vào người Triệu Thanh Thanh: “Có chuyện gì thì ngươi mau nói đi, ta và đồ đệ ngoan còn chuyện quan trọng hơn để làm.”
“Các ngươi còn có cái gì… Được, ngươi thắng.” Triệu Hiểu Trác đang định hỏi, đầu óc đột nhiên thông minh hơn: “Vậy ta sẽ nói ngắn gọn.”
Hạ Thiên khoát tay ra hiệu Triệu Hiểu Trác nói nhanh một chút.
“Sự việc cũng không phức tạp.” Triệu Hiểu Trác lấy ra một bản văn kiện đưa đến trước mặt Hạ Thiên, thấy Hạ Thiên không nhận, hắn ta liền nói: “Bởi vì linh khí khôi phục, hiện tượng siêu tự nhiên trong nước càng lúc càng nhiều trong mấy năm gần đây, khiến cho không ít rối loạn không cần thiết xảy ra. Bên trên muốn xử lý chuyện này, dự định thành lập một tổ chức chuyên xử lý những hiện tượng siêu tự nhiên. Sau đó, có người đề nghị để Thiên Đạo tổ tiếp nhận chuyện này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận