Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4005: Nếu không sẽ thất bại trong gang tấc

“Cái này, cái này… ọe… tại sao lại… ọe…”
Hắn ta không ngừng nôn ra máu, hoàn toàn không ngăn lại được, dẫn đến hắn ta chỉ nói một câu ngắn ngủi cũng không xong.
“Trước đó không phải ta đã nói sao, ngươi đã chết.”
Hạ Thiên mỉm cười, sau đó ngoắc tay nói với nam nhân mặc kim bào.
Nam nhân mặc kim bào lập tức cảm nhận được mi tâm tê rần, sau đó, một ngân châm từ trong mi tâm hắn ta chui ra, bay đến giữa ngón tay Hạ Thiên.
“Ngươi nói ngươi muốn lĩnh giáo Nghịch Thiên Bát Châm, thật ra ta đã sớm đâm kim châm vào cơ thể của ngươi rồi.”
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường, trào phúng nam nhân mặc kim bào: “Đáng tiếc ngươi một chút cảm giác cũng không có. Ta cho ngươi cơ hội, ngươi còn không dùng được.”
“Ngươi, ngươi… sẽ chết.”
Nam nhân mặc kim bào bị Hạ Thiên chọc tức, giận đến hai mắt trừng to, lại phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất không còn thở nữa.
“Hắn ta chết rồi?”
Tào Thiển Thiển cảm thấy không được chân thực cho lắm.
“Chết rồi.” Hạ Thiên thu hồi lại ngân châm, tùy ý nói.
Tào Thiển Thiển quay lại nhìn Hạ Thiên: “Vừa rồi ngươi thu lại ngân châm, có phải đã có thu hoạch gì hay không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có liên quan gì đến ngươi à?”
“Không có. Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Tào Thiển Thiển cười hắc hắc, sau đó nói: “Vậy ngươi có biết Long gia lão tổ ở đâu không?”
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn cái đỉnh lớn chính giữa đầu: “Ý của ngươi là, lão tổ đang ở trong đỉnh?”
Tào Thiển Thiển ngẩn ra: “Bế quan trong này, nếu chẳng may lửa cháy bên ngoài, ông ta chẳng phải sẽ bị nấu chín sao?”
“Không phải ở trong đỉnh mà là ở dưới đỉnh.”
Hạ Thiên tiện tay chỉ vào vực sâu vô tận bên dưới: “Một cái mùi khiến người ta buồn nôn. Long gia lão tổ này đoán chừng không phải loại người tốt.”
“Mùi?”
Tào Thiển Thiển xích lại gần một bên vực sâu, nhìn xuống bên dưới, dưới đáy một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng một hai giây sau đó có một cái mùi không cách nào hình dung dâng lên, khiến nàng quay người nôn mửa: “Ọe.”
“Rốt cuộc bên dưới là thứ gì thế, quả thật buồn nôn. Ọe.”
Nôn một hồi, Tào Thiển Thiển mới tỉnh hồn lại: “Nếu đi xuống, không ngã chết cũng bị thúi chết.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Không cần xuống, tự ông ta sẽ lên.”
“Ngươi nói ai?”
Tào Thiển Thiển nhất thời không hiểu được, nhưng chợt bừng tỉnh: “Ngươi nói là Long gia lão tổ?”
Ánh mắt Hạ Thiên chìm chằm chằm đáy vực sâu.
“Thối quá, càng lúc càng thối.ta không chịu nổi, ta tránh trước một chút.”
Tào Thiển Thiển thật sự không chịu nổi, đành nói với Hạ Thiên: “Ta đi cứu những chị em kia ra.”
Hạ Thiên đưa ra một đề nghị: “Ngươi tốt nhất nên mang bọn họ rời khỏi nơi này, tập trung ở bên trong viện tử đằng trước đi.”
“Sao… Được, ta biết rồi, ngươi cũng nên cẩn thận một chút.”
Tào Thiển Thiển vốn muốn hỏi một câu nào đó, kết quả một mùi hôi thối đánh tới, thối đến mức nửa giây nàng cũng không muốn ở lại, lập tức rời đi.
Đợi nàng vừa đi khỏi, Hạ Thiên bỗng xiết chặt nắm đấm, đánh một quyền vào đại đỉnh đằng trước.
Đông.
Chiếc đỉnh kia giống như chuông lớn được gõ, phát ra tiếng động vang dội.
Bành, bành, bành.
Hạ Thiên cũng không dừng lại, đánh ra ba quyền.
Đại đỉnh phát ra tiếng vang cũng càng lúc càng lớn, đồng thời còn truyền xuống vực sâu bên dưới.
Toàn bộ động phủ đều bị tiếng vang này chấn động đến lay động.
Rất nhanh, đại đỉnh băng liệt, bên trong chứa rất nhiều linh dịch màu đen, trong nháy mắt tuôn ra không còn một giọt.
“Ai?”
Không bao lâu sau, bên trong lòng đất vang lên một tiếng hét cực kỳ giận dữ.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”
“Cũng dám làm hỏng đại sự của bản tổ.”
“Còn thiếu chút nữa là đại cáo công thành rồi.”
“Ta sẽ toái thi luyện hồn ngươi, vĩnh thế không được siêu sinh.”
Tiếng rống giận dữ càng lúc càng gần.
Khí tức ác độc giống như từ núi thây biển máu chất chồng từ ngàn xưa phát ra, tích lũy trên vạn năm mới có được.
Cho dù là Hạ Thiên, ngửi thấy khí tức này cũng không nhịn được mà cau mày.
Tiếp theo, đáy vực bỗng nhiên sáng lên hai luồng ánh sáng màu vàng giống như hai cái đèn lồng to lớn lơ lửng giữa không trung trong đêm tối.
Chờ hai cái đèn lồng đến gần, hắn mới ngạc nhiên phát hiện, thì ra đây là hai con mắt.
Vật vừa mới bò dậy từ vực sâu kia rốt cuộc chỉ là một góc của băng sơn.
Vật này hiển nhiên không phải người, bởi vì chẳng những hình thể vô cùng to lớn, mặt lại giống chim ưng, bao phủ toàn vảy, phần cổ mọc ra râu quai nón như gai nhọn, vô cùng quái dị.
Rống.
Nó bỗng nhiên há miệng gầm rú, từ trong miệng phun ra một chùm sáng màu vàng óng, thiên đốt sạch sẽ đại đỉnh, xông phá đỉnh động, thậm chí thiếu chút nữa làm cho đỉnh bí cảnh Thiên Cung bị xói lở.
U đàm phạm vi mấy trăm dặm cũng giống như cục đá đánh tan mặt hồ, mỗi một tấc bùn đất đều rúng động.
Tổ đình Long gia đang ở vào trạng thái bối rối.
Lúc này, mặc kệ là người của Long gia hay là tân khách đến chúc thọ, người mượn cơ hội quấy rối đều bịt lỗ tai lại, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Toàn bộ bí cảnh đều bị luồng kim quang chấn nhiếp. Tất cả vừa kinh sợ vừa không hiểu.
Chỗ sâu bí cảnh, cung chủ Thiên Cung đang bố trí nhiệm vụ cũng căng lên: “Không ổn rồi, lão già kia sắp sửa xuất quan.”
Nàng lẩm bẩm: “Kế hoạch của chúng ta cũng phải tranh thủ. Nếu không, nhất định sẽ thất bại trong gang tấc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận