Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1728. Ngươi trốn không thoát đâu

"Cửu nha đầu, ta cũng rất quan tâm vợ Y Y, ta bảo đảm vợ Y Y không có việc gì." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Một quả bom mà thôi, vợ Y Y có thể xử lý được."
"Ta mặc kệ, tóm lại ngươi phải nghĩ biện pháp xác nhận một chút!" A Cửu có chút nóng nảy.
"Tốt thôi, để ta đi hỏi Bé ngoan." Hạ Thiên cầm điện thoại di động lên rồi gửi một tin nhắn WeChat cho Bé ngoan.
Một phút sau.
"Thấy chưa, ta đã nói là vợ Y Y sẽ không có chuyện gì rồi mà." Hạ Thiên đưa di động tới trước mặt A Cửu, trên màn hình đang phát một đoạn video ngắn.
Nội dung trong video là về một chiếc máy bay đang bay trên không trung, độ nét rất cáo, thậm chí có thể nhìn thấy người đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, tiếp đó video nhanh chóng chuyển cảnh, thế mà đã ở trong máy bay, điều đó càng rõ ràng, có thể nhìn thấy Y Tiểu Âm đang ngồi ở khoang hạng nhất.
"Làm cách nào có thể quay được video như vậy?" A Cửu cảm thấy rất thần kỳ, nàng không biết cái kia phải làm như thế nào.
"Đừng hỏi ta, ta cũng không biết." Hạ Thiên không phải rất rõ về chuyện này, "Dù sao thì đây là do Bé ngoan gửi tới cho ta, tóm lại, hiện tại vợ Y Y không có việc gì."
A Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cụ thể quay chụp như thế nào thì nàng cũng lười để ý, có thể xác định tiểu thư không sao là được rồi.
"Cửu nha đầu, nếu vợ Y Y không có việc gì thì chúng ta có thể đi chơi rồi chứ?" Hạ Thiên ôm eo A Cửu, "Hay chúng ta trở về biệt thự đi, Thuần Thuần còn đang đi chơi, bây giờ biệt thự không còn ai cả."
A Cửu chửi bậy trong lòng, vì biệt thự không có người cho nên nàng mới không muốn vào.
Mà giờ khắc này, tại một chỗ khác trên bờ cát, Thuần Thuần đang lôi kéo Ninh Nhụy Nhụy đi chơi.
"Oa, Nhụy Nhụy tỷ tỷ, rốt cuộc chân của ngươi dài bao nhiêu vậy? Để ta đo một chút, cái này chắc phải dài hơn một mét đúng không?" Thạch Thuần rất hâm mộ đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy, mặc dù dáng người nàng rất tốt, nhiều chỗ còn tốt hơn so với Ninh Nhụy Nhụy, nhưng cặp chân kia không có cách nào sánh bằng đối phương được.
"Thạch Thuần, tay của ngươi có thể đừng sờ soạng lung tung được không? " Ninh Nhụy Nhụy có chút dở khóc dở cười, tại sao nàng lại cảm thấy cô nàng Thạch Thuần này còn háo sắc hơn cả Hạ Thiên nữa?
Hạ Thiên cũng không có sờ loạn đùi nàng giống như Thạch Thuần, có điều Thạch Thuần chỉ là một cô gái, nàng không cách nào mắng chửi được.
"Nhụy Nhụy tỷ tỷ, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, lại nói, ta đây là chiếm tiện nghi của anh rể, cũng không phải chiếm tiện nghi của ngươi." Thạch Thuần đắc chí, "Anh rể còn không phản đối gì đâu, ngươi cũng đừng phản đối."
Ninh Nhụy Nhụy nghẹn họng nhìn trân trối, cô nàng Thạch Thuần này quả thật là có suy nghĩ giống hệt Hạ Thiên, suy nghĩ đều rất rối loạn!
"Thạch Thuần, ta nghĩ mình cần nói cho ngươi biết, ta và anh rể ngươi, cũng chính là Hạ Thiên, không hề có loại quan hệ kia!" Hiện tại, Ninh Nhụy Nhụy lộ ra vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Ừm, điều đấy thật ra không quan trọng, anh rể coi trọng ngươi, ngươi chắc chắn trốn không thoát đâu." Thạch Thuần hiển nhiên không thèm để ý chuyện kia, "Hơn nữa ngươi mới vừa thân mật với anh rể, với thân phận của ngươi, điều đó đã cho thấy thật ra ngươi cũng rất thích anh rể nha."
"Còn lâu ta mới thích cái tên đó!" Ninh Nhụy Nhụy cắn răng, "Là do tên lưu manh kia ôm ta không chịu để ta đi!"
"Vậy à?" Thạch Thuần nhìn Ninh Nhụy Nhụy với ánh mắt cổ quái, "Vậy tại sao ngươi lại không hô cứu mạng chứ?"
Ninh Nhụy Nhụy không phản bác được, tại sao nàng không kêu cứu mạng? Đơn giản vì hô cũng vô dụng thôi!
Nhưng cũng phải nói ngược lại, hình như nàng thật sự không có nghĩ tới việc kêu cứu, điều đó, điều đó hình như cũng có chút không đúng rồi.
"Tóm lại là ta không thích cái tên lưu manh kia!" Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: "Còn nữa, nếu như còn sờ soạng ta thì coi chừng ta động thủ thật đó!"
"Động thủ? Nhưng Nhụy Nhụy tỷ tỷ à, ngươi chắc chắn đánh không lại ta." Thạch Thuần cười hì hì, "Mặc dù ngươi là thần thoại thể dục, bơi lội thể thao nhảy cầu, đều rất tinh thông các thể loại cực hạn khiêu chiến, nhưng nếu bàn về đánh nhau thì ngươi chắc chắn không phải là đối thủ của ta nha."
Ninh Nhụy Nhụy sững sờ, chẳng lẽ Thạch Thuần cũng là người tu tiên?
"Nhụy Nhụy, xem ra tình huống của ngươi không được tốt lắm, có cần ta giúp một tay không?" Hiện tại, có một giọng nói đột ngột vang lên, mà khi nghe được giọng nói đó, sắc mặt của Ninh Nhụy Nhụy lập tức đại biến, giống như là gặp quỷ.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức quay người lại, tiếp đó nàng nhìn thấy cách đó không xa có một hình bóng quen thuộc. Đối với nàng mà nói, nhìn thấy người này cũng chẳng khác gì là nhìn thấy quỷ.
Người này nhìn còn khá bảnh trai, nhưng hắn vốn dĩ là một người chết, cho dù trước đó Ninh Nhụy Nhụy đã biết hắn không chết, nhưng trong tiềm thức của nàng vẫn cảm thấy người kia chắc đã chết rồi.
Đơn giản bởi vì người này chính là Hồ Gia Vĩ, trước đây không lâu hắn đã leo lên đỉnh núi tuyết với nàng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy những gì mình trải qua mấy ngày nay đều là do Hồ Gia Vĩ gây ra. Nếu không phải Hồ Gia Vĩ muốn hại nàng trên núi tuyết, nói không chừng sẽ không kinh động tới Hạ Thiên. Mà nếu như nàng không gặp được Hạ Thiên, vậy thì cuộc sống bây giờ của nàng vẫn còn tương đối bình thường.
Ừm, đương nhiên, cũng có thể là đã chết.
"Hồ Gia Vĩ, tại sao ngươi lại ở đây?" Ninh Nhụy Nhụy hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút.
"Ồ, thì ra ngươi chính là Ninh Nhụy Nhụy à?" Hồ Gia Vĩ nhìn Ninh Nhụy Nhụy với một loại ánh mắt kỳ dị, "Hóa ra là thế, thảo nào hắn vẫn luôn không thể dứt bỏ ngươi. Ngươi có khuôn mặt thật xinh đẹp, ừm, vóc người không tồi, còn cặp chân này nữa, thật tốt, ta rất thích. Rất tốt, thật sự rất tốt, nếu đã như thế, vậy thì ta sẽ thỏa mãn hắn...... Ừm, phải nói là thỏa mãn ta......"
Ninh Nhụy Nhụy theo bản năng lùi về phía sau hai bước, chẳng biết tại sao, người tên Hồ Gia Vĩ kia lại mang đến cho nàng một loại cảm giác vô cùng quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận