Thế Giới Thứ Chín

Chương 202

Âm thanh oanh minh trên bầu trời một lần nữa truyền tới, đợt thứ hai này bao gồm mười tám đạo lôi kiếp. Cùng lúc đó, Thiên Sa cũng phát ra âm thanh thật lớn rồi rơi thẳng xuống tay Địch Cửu.
Địch Cửu chưa kịp xem xét đẳng cấp của Thiên Sa có biến đổi gì không thì hơn mười đạo lôi hồ đã lấy tốc độ như điện xẹt đánh xuống người hắn.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Tuy xương cốt đã bị đánh gãy vài chỗ, nhưng Địch Cửu vẫn kiên quyết không triệu hồi Thiên Sa ra.
Đồng thời hắn gấp rút vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết để giúp chỗ bị gãy mau chóng liền lại. Sau khi Địch Cửu cảm nhận được cường độ của nhục thân đang cấp tốc tăng cường thì hắn liền tiện đà thúc giục chân nguyên nhằm trùng kích lớp màn ngăn cách Hư Thần chi cảnh.
“Bành bành!”
Bên trong cơ thể hắn bộc phát ra từng đợt chân nguyên nặng nề, xương cốt vẫn chưa kịp phục hồi lại như cũ thì loại điên cuồng trùng kích ấy lại khiến mọi vết thương một lần nữa thi nhau nứt toác ra, những chỗ bị lôi hồ đánh vào không ngừng tuôn máu tươi.
Địch Cửu có chút hoang mang, không rõ vì sao gông xiềng của tu vi Hư Thần Cảnh lại hùng hậu đến vậy, rõ ràng hắn đã chạm được đến nó rồi nhưng vẫn không cách nào trùng kích nổi cả.
“Rầm rầm rầm!”
Lần thứ ba này có hai mươi bảy đạo lôi hồ thô to đánh xuống người Địch Cửu khiến lòng hắn không khỏi trầm xuống.
Mỗi đợt đều sẽ tăng thêm chín đạo lôi hồ, như vậy nếu đến đợt thứ tư mà hắn vẫn chưa thể bước vào Hư Thần cảnh thì chỉ có thể tự mình ngăn trở ba mươi sáu đạo lôi kiếp tiếp theo thôi. Không đúng, nếu đã gọi là Cửu Cửu Lôi Kiếp thì đợt thứ tư hẳn là hai mươi bảy đạo mới đúng. Nhưng nếu hắn không đột phá được Hư Thần thì làm sao có thể ngăn nổi chứ?
Lúc này đây, Địch Cửu làm gì còn bận tâm đến chuyện bản thân mình đang thụ thương, hắn chỉ cố gắng dùng hết sức vận chuyển Tinh Hà Quyết đến cực hạn, khiến toàn bộ Tinh Không đều được bao quanh bởi khí tức chân nguyên cực kỳ tinh khiết và hùng hậu.
Khí tức chân nguyên đi theo Tinh Hà Quyết hóa thành sóng lớn cuồn cuộn, lấy tốc độ phô thiên cái địa tiếp tục xông về lớp màn ngăn cách Hư Thần cảnh.
“Phốc!”
Khí tức lôi nguyên cuồng bạo ấy kết hợp với chân nguyên của Địch Cửu liên tục công kích huyệt mạch ngăn cách kia, khiến hắn không nhịn được mà há miệng phun ra một ngụm máu tươi, quanh thân không ngừng bị loại lực lượng đáng sợ đó xé rách, tạo thành vô số vết thương chí mạng.
Toàn thân Địch Cửu lúc này chẳng khác nào một huyết nhân, thế nhưng ngay khi hắn đang vô cùng tuyệt vọng thì một tia sáng may mắn đã chiếu tới, tiếng “tạch tạch” nhỏ xíu đột ngột vang lên, lớp màn ngăn cách tu vi Hư Thần chi cảnh đã dần nứt vỡ.
Khí tức của lôi kiếp và chân nguyên vô cùng vô tận trong Tinh Không đã tìm được chỗ tháo nước, nhanh chóng bùng nổ. Giờ khắc này hắn cảm thấy tu vi của mình không ngừng tăng lên chóng mặt, linh thạch chung quanh thoáng chốc vỡ vụn, hóa thành những dòng linh khí tinh khiết bị Địch Cửu cuống quýt cuốn đi.
Bầu trời lần nữa oanh một tiếng, không bao lâu sau thì đợt lôi kiếp thứ tư đã tới, nhưng lúc này hắn đã chẳng buồn lo lắng nữa. Đợt sóng lôi kiếp đối với Hư Thần chi cảnh thì có là gì đâu.
Tiếng nổ tung không ngừng vang lên, ba mươi sáu đạo lôi hồ chuẩn bị đánh xuống.
Cũng may vừa khéo Địch Cửu đã bước vào Hư Thần cảnh rồi, dưới sự hỗ trợ của Luyện Thể Quyết thì mấy chục đạo này ảnh hưởng không quá lớn đối với hắn.
Tinh Hà Quyết và Đại Không Luyện Thể Quyết cùng nhau vận chuyển, nhờ vậy mà ba mươi sáu đạo kia đánh lên người hắn chỉ khiến hắn mất thêm chút máu mà thôi, còn tu vi thì rất nhanh đã ổn định trở lại.
Hơn trăm vạn linh thạch xung quanh dưới đợt lôi kiếp này cũng liên tiếp nổ tung rồi hóa thành bã vụn.
Địch Cửu nhanh chóng bổ sung thêm năm triệu linh thạch thượng phẩm rồi tiếp tục vận chuyển Tinh Hà Quyết.
Tu vi càng lúc càng vững chắc của hắn cộng với nhục thân đang dần được tăng cường giúp cho thức hải cũng bắt đầu mở rộng hơn. Cùng lúc đó, một đường vân mơ hồ dần hiện lên rõ nét ở tầng ngoài cùng của thức hải.
Thức hải và thần niệm cùng bước vào cấp tám khiến Địch Cửu không khỏi nhủ thầm trong bụng, quả nhiên lôi kiếp cùng có chỗ tốt mà.
“Rầm rầm rầm!”
Bầu trời lại lần nữa âm vang từng tiếng, không đợi hắn kịp phản ứng thì đợt lôi kiếp thứ năm lần nữa đánh xuống.
Bốn mươi lăm đạo lận ư? Địch Cửu ngơ ngác, hình như lôi kiếp của hắn có chút không thích hợp thì phải.
Thời điểm lần trước khi hắn bước vào Nguyên Hồn cũng vậy, có vẻ lôi kiếp của hắn nhiều gấp đôi người khác lận, này có thể giải thích là do đạo hỏa gây ra. Nhưng theo lý thuyết mà nói, lôi kiếp khi bước vào cảnh giới Hư Thần chỉ là năm đợt gồm bốn mươi lăm đạo lôi kiếp mà thôi. Nãy giờ hắn đã vượt qua chín mươi đạo rồi, vì sao đợt thứ năm đánh xuống lại tiếp tục là bốn mươi lăm đạo nữa chứ?
Tuy nhiên, mặc kệ thực hư như nào, chuyện quan trọng hiện giờ là hắn nên nhanh chóng thúc đẩy tốc độ chu thiên bên trong Tinh Không lên tới cực hạn mới được, bởi vì sau mỗi một vòng hoàn thành thì nó sẽ cuốn lấy một đại lượng linh khí giúp tu vi hắn càng lúc càng vững chắc hơn.
“Rầm rầm rầm, răng rắc!”
Lôi kiếp oanh đỉnh, Địch Cửu vẫn kiên quyết không triệu hồi Thiên Sa ra.
Có đợt thứ năm rồi thì rất có thể còn đợt thứ sáu đang chờ hắn ở phía sau. Hiện tại nếu có thể ngăn cản thì hắn nhất định sẽ tận lực ngăn cản, khi nào đến cực hạn thì mới đành phải lấy Thiên Sa ra.
Dù Địch Cửu đã bước vào Hư Thần nhưng xương cốt của hắn vẫn bị vỡ nát dưới mấy chục đạo lôi kiếp vừa rồi.
Dưới tình huống này, bất kỳ tu sĩ nào cũng biết rõ đây chính là thời điểm tốt nhất để tu luyện, bởi vì đây là lúc quy tắc thiên địa rõ ràng nhất. Sau khi độ kiếp, có không ít tu sĩ đã từng nhờ tranh thủ tu luyện như vậy mà vượt qua tầng một của cảnh giới đấy rồi tiến thẳng lên tầng hai.
Mà đợt thứ năm vừa đi qua thì đợt thứ sáu đã nhanh chóng đánh xuống, quả đúng như Địch Cửu dự đoán, lần này là năm mươi tư đạo lôi.
Trong nháy mắt, hàng chục lôi hồ dày đặc liên miên oanh tạc trên thân Địch Cửu, tuy thế nhưng hắn vẫn cố kiên trì không lấy Thiên Sa ra. Đồng thời linh nguyên và linh khí trong lôi kiếp không ngừng bị hắn cuốn vào cối xay lớn phía dưới Tinh Không để chuyển hóa thành chân nguyên cho chính mình.
Tu vi Địch Cửu tiếp tục tăng lên không ngừng, những vết thương chồng chất kia đã không còn là điều hắn bận tâm nữa.
“Răng rắc răng rắc…”
Xương cốt hắn giờ phút này liên miên rung động, bao gồm cả xương cốt bị đánh nát cũng phát ra quang mang nhàn nhạt trong đạo âm thanh đáng sợ đó. Điều này khiến trong lòng Địch Cửu cuồng hỉ, tuy tu vi không bước vào nổi Hư Thần cảnh tầng hai nhưng luyện thể đã chính thức đạt tới cấp bậc Vương Cảnh rồi.
“Oanh!”
Đạo lôi kiếp thứ bảy và thứ tám rơi xuống dày đặc, bao phủ hoàn toàn không gian xung quanh Địch Cửu.
Hai đợt lôi kiếp với tổng cộng hơn trăm đạo đồng thời đánh lên người cũng không cách nào khiến nhục thân vừa mới bước vào Vương Cảnh của Địch Cửu khuất phục. Linh nguyên lôi kiếp giúp cho tu vi hắn cấp tốc tăng lên, không ngừng xông phá Hư Thần tầng một, thẳng tiến đến Hư Thần tầng hai.
Cùng lúc đó, đợt lôi kiếp thứ chín gồm tám mươi mốt đạo lôi hồ cũng nhanh chóng đánh xuống.
Thế nhưng Địch Cửu lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tu vi của hắn đã bước vào Hư Thần cảnh tầng hai, nhục thân thì là Tam Vương cấp bậc cuối, mấy chục đạo lôi này nửa điểm cũng chẳng thể làm hắn sụp đổ nổi.
Quả nhiên lôi kiếp đánh tới lần này chỉ khiến vết thương của hắn đổ chút máu, ngoài ra thì chẳng tạo thành bất kỳ tổn thương nặng nề nào, ngược lại càng làm tu vi hắn vững chắc hơn nữa.
Sau chín đợt qua đi, bầu trời rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Lần này mặc dù lôi kiếp lợi hại hơn lần trước nhiều nhưng thương thế của hắn lại ít hơn hẳn, có được kết quả như thế này ngoại trừ nhờ việc luyện thể ra thì phần lớn đều dựa vào thức hải cường đại của hắn cả.
Tuy nơi đây linh khí mỏng manh, nhưng may mắn Địch Cửu đã sớm lấy ra mấy trăm vạn linh thạch tạo thành một vòng xoáy linh khí bên trong Tụ Linh Trận, giúp tu vi hắn được củng cố vững chắc hơn hẳn.

Năm ngày sau, Địch Cửu niệm một đạo Khứ Trần Quyết, thay đổi một bộ quần áo lành lặn khác, rồi mới cầm Thiên Sa lên chém ra một đao tạo thành một đạo lục mang bổ ra ngoài.
Đao ý tạo thành một đạo vết tích màu xanh bên trong màn mưa, từng giọt nước mưa tự động tách ra khi bị đao ý chạm phải.
Quả là đao tốt!
Địch Cửu thu hồi Thiên Sa, trong lúc vuốt ve nó hắn có thể cảm nhận được đao ý của Thiên Sa đã nhiều hơn mấy đạo. Xem ra thanh đao của hắn đã tấn cấp từ cực phẩm pháp khí lên hạ phẩm linh khí rồi.
Mà hắn còn phát hiện sau khi thanh đao tấn cấp xong đã ngắn lại một tấc, từ bốn thước năm tấc chỉ còn bốn thước bốn mà thôi.
Địch Cửu xòe tay, một đóa đạo hỏa Quang Minh Tinh Không đột ngột xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, tiếp theo đó hắn liền ném một viên Cực Hỏa Tinh Kim vào bên trong đó.
Cực Hỏa Tinh Kim không thua Địa Tâm Viêm Tinh là bao, thế nhưng không thể phủ nhận việc đạo hỏa của hắn có thể tăng lên cấp năm trong thời gian ngắn như vậy một phần là nhờ Địa Tâm Viêm Tinh do sư phụ Thiên Phong Hoa đưa cho. Hiện tại tất nhiên hắn cũng sẽ dùng Cực Hỏa Tinh Kim lấy được từ tay Hổ Nhất Hữu để tấn cấp đạo hỏa rồi.
Cực Hỏa Tinh Kim mỗi lần bị đạo hỏa bao lấy liền bùng cháy thành một ngọn lửa dữ dội màu đen. Còn những linh thạch thượng phẩm mà Địch Cửu quên lấy lại và cả Tụ Linh Trận do không có linh thạch duy trì đều nhanh chóng bị đạo hỏa đốt thành hư vô.
Mưa trong mười dặm đều biến mất hết.
Cực Hỏa Tinh Kim cấp sáu vốn dĩ có thể giúp đạo hỏa tiến lên hai cấp, thế mà không hiểu vì sao sau khi hắc hỏa thông phệ nó rồi thì đạo hỏa chỉ vỏn vẹn tăng từ cấp năm lên cấp sáu mà thôi.
Thế nhưng Địch Cửu vẫn âm thầm rúng động không thôi trước sức mạnh của nó. Đây là đạo hỏa của hắn đấy. Xem như là người có nhục thân Vương Cảnh đứng gần đạo hỏa cũng không chắc sẽ kiên trì nổi đâu.
...
Tấn cấp xong xuôi, Địch Cửu bèn nhanh chóng thu hồi đạo hỏa, mà tất cả vết tích hắn tu luyện khi nãy đều bị nhiệt độ sau khi tấn cấp của nó niết hóa không còn nửa điểm dấu vết.
Như vậy cũng tốt, hắn có thể tranh thủ thời gian về Ngũ Lục Thành rồi.
Tuy nhiên, Địch Cửu không lập tức triệu hồi phi thuyền ra mà lại thử thi triển Thần Niệm Độn, bởi vì hắn muốn nhìn xem sau khi thần niệm tiến vào cấp tám thì Thần Niệm Độn của hắn sẽ cường đại đến cỡ nào.
Kết quả kiểm tra khiến hắn vô cùng kinh hỉ, chỉ chớp mắt, hắn không còn ở chỗ cũ nữa mà đã cách nơi đó xa tận mấy vạn dặm.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn cố đè nén kích động xuống rồi triệu hồi pháp bảo phi hành ra. Đây là tuyệt chiêu át chủ bài của hắn, sau này mà lỡ xui xẻo gây thù với tu sĩ Hóa Chân cảnh, dù không đánh lại thì hắn cũng có một biện pháp phòng thân tuyệt hảo rồi.
…..
Đây là lần thứ ba Địch Cửu tới Ngũ Lục thành.
Còn mấy tháng nữa Ngũ Lục Đại Hội mới kết thúc, thế nên trên Quảng trường Ngũ Lục hiện giờ vẫn còn đông đảo tu sĩ qua lại. Lúc đầu, Địch Cửu vốn không dự định đến Quảng trường bởi vì hắn muốn lập tức trở về bế quan. Tuy nhiên, khi hắn tới nơi này thì lại bị một cái sân khấu vô cùng lớn thu hút ánh nhìn, xem kỹ thì mới biết, ra đó chính là Hội Đấu Giá của Ngũ Lục Đại Hội.
Thật sự Địch Cửu hoàn toàn không muốn tham gia vào mấy chuyện này, bởi vì khi Ngũ Lục Đại Hội mở ra thì toàn bộ tông môn của Thế giới Tiểu trung ương sẽ tới, không những thế còn có các cường giả của các đại lục khác nữa.
Hiện tại tuy hắn đã là Hư Thần cảnh tầng hai nhưng nếu muốn đặt một chân trên Hải Bảng thì vẫn còn thiếu một chút. Bây giờ trên người hắn vẫn còn mấy ngàn linh thạch lận, nên có lẽ hắn sẽ không bỏ qua cái hội đấu giá này.
- Này tên kia, có phải ngươi là người đá sư đệ ta ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp không?
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai Địch Cửu, hắn quay lại nhìn thì trông thấy trước mặt mình là một tuyệt thế mỹ nữ.
Vị nữ tử đó chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu thôi, trên lưng là thanh trường kiếm màu xanh kết hợp với y phục màu tím khá bắt mắt, đôi mắt nàng đẹp tựa như tranh vẽ. Nếu không phải toàn thân nàng ta phát ra một loại cảm giác xa cách người ngàn dặm thì chắc hẳn đây sẽ là cô gái hiếm hoi sở hữu nhan sắc không kém cạnh Tần âm là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận