Thế Giới Thứ Chín

Chương 723: Một Kẻ Thông Minh Như Ngươi, Vì Sao Lại Hỏi Vấn Đề Ngu Xuẩn Như Vậy?

Ánh mắt Khương Đại căn bản từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn mấy người Lam Như, mà là một mực nhìn chằm chằm Địch Cửu, trong mắt ông ta, 100 nữ tử như Lam Như cũng không quan trọng bằng tên cừu nhân trước mắt.
Một khi Địch Cửu dám có nửa điểm ý tứ kích phát phù lục, ông ta sẽ lập tức động thủ ngay.
Đợi chừng nửa nén hương qua đi, Khương Đại mới chậm rãi lên tiếng, "Bọn họ hẳn là đã đi xa rồi, ngươi cũng nên thu hồi phù lục của mình đi."
Địch Cửu mỉm cười, "Ngươi nói không sai."
Địch Cửu vừa nói vừa ung dung cất tấm phù lục ấy vào nhẫn trữ vật.
Cơ hồ là ngay khi Địch Cửu vừa động đậy, Khương Đại liền trực tiếp chộp thẳng về phía hắn. Cùng một thời gian, lĩnh vực Hỗn Nguyên cuồng bạo mau chóng khóa chặt lại vùng không gian xung quanh.
Khí thế lĩnh vực của Khương Đại vừa ra tới, Địch Cửu liền biết thực lực của ông ta chỉ e rằng chẳng yếu hơn gã Côn Bằng tộc nửa bước Hợp Đạo kia chút nào.
Địch Cửu căn bản cũng không muốn cùng Khương Đại ở chỗ này chiến đấu, thân hình hắn khẽ chớp động, Khương Đại lập tức liền kinh hãi phát hiện, đối phương vậy mà đã xông ra khỏi khốn trận ông ta vừa bố trí ban nãy, sớm đã đi xa.
Đồ vật suýt nữa đã về tay, Khương Đại há có thể để cho Địch Cửu ung dung rời đi? Ông ta điên cuồng thi triển Ngũ Hành độn thuật, dù rằng hôm nay có mệt chết ở nơi này thì Khương Đại cũng tuyệt đối không cho phép Địch Cửu đào tẩu một lần nào nữa.
Địch Cửu vừa thi triển Thần Niệm Độn liền rõ ràng cảm nhận được Khương Đại đang đuổi theo sau. So với năm xưa, hiện tại tốc độ của lão già họ Khương này đã vượt qua hẳn một cấp độ lớn. Xem ra song song với việc tu vi có tiến bộ thì ngay cả Ngũ Hành độn thuật của ông ta cũng có một bước tiến dài. Cũng còn may mà không chỉ mình Khương Đại nỗ lực ra sức đề thăng thực lực của bản thân, cả Địch Cửu hắn cũng vậy. Lần này phải xem thử xem, rốt cuộc chiến một trận ra trò thì sẽ ngang tầm tới cỡ nào.
Thời điểm hắn bỏ trốn lần trước, sau khi hắn vừa mới hủy đi Đại Hòa điện, lúc đó gần như hắn không chạy thoát nổi khỏi Khương Đại. Suýt chút nữa đã bị lão tóm được. Nhưng hiện tại thì khác, Địch Cửu đã gần chạm tới nửa bước Hỗn Nguyên cảnh, mặc dù tốc độ của Khương Đại tăng tiến rất nhanh, nhưng chỉ nhiêu đó vẫn chưa đáng để Địch Cửu đặt vào trong mắt. Muốn đuổi kịp hắn ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu không phải hắn muốn dẫn dụ ông ta đuổi theo, rồi tìm kiếm một một chỗ yên tĩnh xử lý Khương Đại thì hắn sớm đã chạy thoát rồi.
...
Lam Như dừng lại, cứ nghĩ tới việc Địch Cửu dùng mệnh hắn để đổi lại một mệnh cho nàng mà trong lòng Lam Như không sao chịu nổi.
"Như sư tỷ, nếu như chúng ta không nhanh một chút, ta sợ tên Khương Đại kia sẽ đuổi theo kịp đấy." Trông thấy Lam Như dừng bước, Chân Mạn nhịn không được thúc giục một câu.
Trước đó nếu không phải Địch Cửu tới kịp lúc, trong lúc Khương Đại đang hỗn chiến với Lam Như cùng Liễu Tử Nhi, Chân Mạn đã quyết định chuẩn bị bỏ chạy. Hiện tại thật vất vả mới có thể thoát khỏi tay tên Khương Đại Ma Vương đó, nàng thực sự không muốn lại xui xẻo rơi vào tay lão lần nào nữa.
Lam Như nhìn thoáng qua Chân Mạn, sau đó lại nhìn về phương vị chỗ Địch Cửu cùng Khương Đại, nơi mà các nàng mới từ đó tẩu thoát ra, trong lòng không khỏi thấy khó chịu, "Ta và Địch Cửu cũng chỉ có thể xem như có duyên gặp mặt một lần mà thôi, mặc dù trước đó quả thật là ta đã cứu hắn, nhưng đó chẳng qua là vì ta tiện tay giúp đỡ, chẳng hao tổn gì tới bản thân mình. Còn hắn thì khác, hiện tại là hắn dùng mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống sót cho ta, e rằng cả đời này ta cũng không thể nào sống khoái hoạt nổi."
Chân Mạn thấy rất sốt ruột, theo bản năng nói ra: "Như sư tỷ, chúng ta đi nhanh lên, có lẽ còn kịp tìm người đến cứu viện."
Lam Như lần nữa nhìn thoáng qua Chân Mạn, ngữ khí có chút lạnh nhạt, nàng nói: "Đấy chỉ là câu nói tự lừa mình dối người mà thôi, lấy thực lực của Khương Đại, nếu như chờ chúng ta trở về rồi lại mang cứu binh tới thì Đại Hòa điện của lão cũng đã chẳng vang vọng uy danh ngần ấy năm như vậy. Huống chi, liền xem như chúng ta kịp thời quay về Ly Vân cung thì thế nào, cũng không nhất định có thể tìm được người tới cứu Địch Cửu."
Lam Như rất rõ ràng, cường giả thì không thiếu, nhưng muốn nhờ phụ thân nàng tới cứu một tiểu bối vô danh như Địch Cửu thì đừng nằm mơ còn hơn.
Chân Mạn biết mình nóng lòng, vừa rồi đã nói năng lỡ lời, hiện tại không dám tiếp tục thúc giục nàng ta nữa. Còn may đúng lúc này Liễu Tử Nhi đế thêm vào: "Như tỷ, hiện tại không bằng nghĩ như vậy đi, tỷ tốt xấu gì cũng đã cứu hắn, vả lại chuyện lần này cũng là bởi vì hắn mà chúng ta bị liên lụy. Vốn chẳng phải lão già Khương Đại kia chặn đường chúng ta là vì tình cờ nghe thấy ta và tỷ nghị luận về hắn hay sao? Như tỷ, tỷ nghĩ đi, lúc ấy tỷ cũng đâu có bán đứng hắn, chỉ điểm tin tức của hắn cho lão già họ Khương ấy nghe. Tỷ như vậy xem như đã làm hết lòng rồi.."
Lam Như hít một hơi thật sâu, lại liếc mắt nhìn về phương vị nơi Địch Cửu và Khương Đại đang ở, trầm giọng thốt lên: "Lam Như ta ở đây lập thệ, tương lai ta nhất định sẽ trợ giúp Địch Cửu báo thù, giết chết Khương Đại. Chúng ta đi thôi."
Sau khi nói xong câu đó, Lam Như xoay người, lần nữa gấp rút độn đi thật xa.
Chân Mạn nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, trong nội tâm nàng vẫn còn đang lấn cấn tới việc, rốt cuộc là làm thế nào mà Địch Cửu lại rời khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành nhanh như vậy? Không phải nói truyền tống trận ở Dược Đạo Môn Thần Thành căn bản là rất khó được sử dụng hay sao? Xem ra hẳn là do Dược Đạo Môn Thần Thành thành chủ kiêng kị Ly Vân cung, cho nên sau đó mới nể mặt mà thả Địch Cửu rời đi a? Ngoại trừ lời giải thích này, nàng thật sự là không nghĩ ra được một đáp án nào khả thi hơn.
Trong lúc Chân Mạn còn đang suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện này, thì bỗng bên tai chợt vang lên âm thanh của Lam Như, "Chân sư muội, ngươi là như thế nào mà lại quen biết Địch Cửu?"
"A..." Chân Mạn khẽ a một tiếng, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào trả lời câu hỏi của Lam Như.
...
Khương Đại càng đuổi lại càng nóng lòng, lúc trước ông ta đuổi theo Địch Cửu tới Tầm Hồ, mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng tuyệt đối không nhanh bằng ông, nếu như không phải là ông bị Tầm Hồ cản đường, thì khi đó chắc chắn ông đã sớm tóm được tên tiểu tử chết tiệt đó.
Mà lúc này chỉ mới mấy ngàn năm đi qua, không nghĩ tới Ngũ Hành độn thuật của hắn so với trước đó phải nhanh hơn gấp ba bốn lần là ít.
Sau khi Khương Đại đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên hậu kỳ, ông ta vẫn luôn tin rằng tốc độ của mình đã là đệ nhất Đạo giới đệ nhất. Nhưng bây giờ ông mới nhận ra rằng, núi cao còn có núi cao hơn, từ nãy đến giờ ông ta vẫn khó lòng đuổi theo kịp Địch Cửu, vẫn cứ mãi chênh lệch một chút như vậy.
Vì sao từ đầu đến cuối Khương Đại vẫn mơ hồ cảm thấy khoảng cách giữa hai người chỉ chênh lệch có một chút? Chẳng lẽ là Địch Cửu đang cố ý dẫn dụ ông ta tới một nơi nào đó sao? Trên thực tế, tốc độ độn thuật của hắn nhanh hơn hẳn ông?
Tuy rằng câu trả lời này rất khó chấp nhận, nhưng ngoại trừ lời giải thích đó, Khương Đại thực sự không tìm thấy một nguyên nhân nào hợp lý hơn.
Trong lúc Khương Đại còn đang phiền lòng suy nghĩ về việc vì sao tốc độ của Địch Cửu có thể nhanh chóng tăng vụt như thế thì kẻ đang chạy ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại, thậm chí hắn còn bình tĩnh xoay người về phía ông ta, dáng vẻ thản nhiên như thể hắn chỉ đang chờ một người bằng hữu đuổi theo mình.
Khương Đại cũng vội ngừng lại, ông ta giữ khoảng cách đứng ở trước mặt Địch Cửu, không tiếp tục lỗ mãng đưa tay chộp về phía hắn nữa. Trong lòng Khương Đại đã sớm minh bạch, xem ra thực lực của kẻ đối diện chỉ e tuyệt đối không thấp hơn so với ông ta.
Người này quá mức đáng sợ, hiện tại mới được bao nhiêu thời gian? Vậy mà thực lực của hắn đã có thể so ngang tầm với ông ta, nếu như cho hắn thêm vài ngàn năm nữa, khi đó liệu Khương Đại ông có còn đủ tư cách là đối thủ của đối phương hay không?
Khương Đại hít sâu vào một hơi, ông nhìn thẳng vào mắt Địch Cửu, bình tĩnh nói ra phán đoán trong lòng mình, "Địch Cửu, ngươi giấu giếm rất sâu a, nếu như ta không có đoán sai, ngươi căn bản vốn không hề sợ ta, ngươi là đang cố ý dẫn dụ ta tới nơi này, có phải không?"
Địch Cửu phá ra cười lớn, "Khương Đại, ngươi không phải là kẻ ngốc, một người thông minh, quảng đại như ngươi thì cần gì phải hỏi ta vấn đề ngu xuẩn này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận