Thế Giới Thứ Chín

Chương 1638: Người kia đã đến

. . . . . . . . . .
"Vâng, Yết thánh chủ. " Nam tử râu vàng tên Thai Bồng trước tiên liền lấy ra giới chỉ đưa cho nam tử áo bào xám.
Nam tử áo bào xám thở dài, không nhận giới chỉ, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói ra, "Tự ngươi xem giới chỉ một chút đi. "
Thần niệm của Thai Bồng lập tức rơi vào trong giới chỉ, lập tức sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, cái trán thậm chí có mồ hôi lạnh chảy ra.
Một cường giả bước thứ sáu lại có mồ hôi lạnh chảy ra, đó là biết kết cục của mình tuyệt đối không tốt.
Bầu không khí trong đại điện nặng nề, quỷ dị, qua hơn mười hơi thở thời gian, Thai Bồng mới cố gắng khiến mình bình tĩnh, "Yết thánh chủ, ta không hề động vào bất kỳ thứ gì bên trong, ta . . . . . ."
Thai Bồng đã chuẩn bị tâm lý bị tróc bong đại đạo thân vẫn đạo tiêu, hắn quá rõ ràng tên thánh chủ trước mắt rất đáng sợ.
Nhưng chỉ cần có một cơ hội, hắn thà rằng chính mình tự vẫn, cũng không muốn bị người khác tróc bong đại đạo thân vẫn.
Hồ Yết Chi người này hắn rất rõ, đi vào Đại Đạo Trận Môn tinh không sau, chết ở trong tay hắn cường giả vô số kể. Hơn nữa bất luận cái gì lý do, đều có thể trở thành bị Hồ Yết Chi giết chết nguyên nhân.
Lúc ban đầu Tinh Không thành đấu giá hội Chưởng Khống Giả cũng không phải là Hồ Yết Chi, mà là bởi vì Hồ Yết Chi tại một lần đấu giá trong, tại một kiện đỉnh cấp tài liệu giá vàng bên trên, hắn đã thua bởi một cái khác cường giả.
Trong cơn giận dữ, Hồ Yết Chi đã giết chết cường giả thắng hắn tại trường đấu giá kia đấu, hơn nữa mở thế giới của tên cường giả kia ra, cuốn đi hết thảy đồ vật bên trong.
Ngươi cho rằng như thế là chấm dứt ư? Xa xa không phải chấm dứt, bởi vì lúc ấy đấu giá hội trận ra tay ngăn trở chuyện này. Ngươi đang ở đây người ta đấu giá hội bên trên nháo sự, đấu giá hội không ngăn trở mới đúng việc lạ.
Nhưng kết quả là Hồ Yết Chi giết gã cường giả xong rồi chiếm luôn cả đấu giá hội. Về sau, hắn cưu chiếm thước sào, đã thành đại lão duy nhất đằng sau đấu giá hội của Tinh Không thành.
Còn lai lịch của khối Mênh Mông Thiết Tinh, Thai Bồng cũng biết rõ ràng, đó là một cường giả bước thứ sáu hậu kỳ. Hơn nữa khối Mênh Mông Thiết Tinh này là đồ của người ta luôn giữ, không biết tên cường giả kia làm thế nào mà bị để lộ khối Mênh Mông Thiết Tinh, kết quả bị Hồ Yết Chi trực tiếp giết.
Thời điểm Hồ Yết Chi đi vào Tinh Không thành còn mới bước thứ sáu sơ kỳ, hiện tại đã là bước thứ sáu viên mãn, đã thTinh Không thành Tam đại thánh chủ một trong. Cũng là bởi vì các loại lừa gạt, hơn nữa tại đấu giá hội bên trên thu hoạch.
Trên thực tế nếu như Hồ Yết Chi muốn đi vào Đại Đạo Trận Môn, đã sớm tiến vào, không biết vì sao, Hồ Yết Chi một mực ở lại địa phương này mà không tiến vào Đại Đạo Trận Môn.
Giọng Hồ Yết Chi vẫn như cũ bình tĩnh, "Nói tình huống lúc đó một chút cho ta nghe. "
"Được . . . . . . . . " Thai Bồng kính cẩn nói, "Lúc ấy ta xác định đồ vật đều ở trong giới chỉ, ta trước tiên liền đưa giới chỉ đưa vào trong thế giới của ta. Sau đó thần niệm của ta không có đã tra xét giới chỉ nữa. "
Người bình thường, coi như là giới chỉ đưa vào thế giới của mình, còn có mấy hơi thở giới chỉ sẽ đưa đến Hồ Yết Chi trong tay, cũng sẽ dùng thần niệm quét thoáng giới chỉ một phát.
Chẳng qua là Thai Bồng tin tưởng mình sẽ không tính sai, đồ vật trong giới chỉ đều ở đó. Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu hơn là Thai Bồng e ngại Hồ Yết Chi, hắn biết rõ coi như thần niệm của mình có quét thêm một thoáng, chỉ cần có một chút thần niệm lưu lại cũng có thể chọc giận Hồ Yết Chi.
"Ai, ngươi là một kẻ vô dụng. . . . . . . . . . ." Hồ Yết Chi thở dài, đưa tay vỗ xuống.
Không gian chung quanh theo Hồ Yết Chi một cú vỗ này trở nên ngưng đọng, quy tắc ngay lập tức biến đổi.
Thai Bồng gần như khu động một quả phù lục trong thức hải, quanh thân nổ ra một cột khói đen, sau một khắc, không gian trong đại điện liền xuất hiện một vết rách, Thai Bồng ngay lập tức biến mất vô tung.
Hồ Yết Chi cười lạnh một tiếng, hắn thậm chí đều không có lập tức đuổi theo ra đi, mà nói với Hồng với sắc mặt tái nhợt. "Hồng huynh, không bằng theo ta cùng đi đi ra ngoài nhìn xem? " Thai Bồng có thể lao ra khỏi trói buộc của đại đạo lĩnh vực mà chạy thoát Hồ Yết Chi cũng không cảm thấy kỳ quái.
Có thể tới Đại Đạo Trận Môn Tinh Không thành, bao nhiêu kẻ không có vài phần thủ đoạn chứ? Hắn cảm thấy hứng thú chính là độn thuật của Thai Bồng.
Thai Bồng mượn nhờ phù lục phá vỡ đạo lĩnh vực của hắn sau đó dùng một loại đại đạo độn thuật lợi hại để bỏ chạy.
"Tốt, tốt. . . . . ." Hồng liên tiếp nói mấy cái chữ tốt, hắn không biết vì sao đến bây giờ Hồ Yết Chi còn không có động thủ đối với hắn nhưng hắn biết rõ kết quả của mình sẽ không tốt hơn Thai Bồng bao nhiêu.
Hồ Yết Chi càng bình thản nhẹ nhàng thì ra tay sẽ càng hung ác. Hiện tại Hồ Yết Chi sở dĩ không lo lắng là bởi vì biết rõ dù là gia hỏa cướp đi Mênh Mông Thiết Tinh hay là Thai Bồng, đều không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Đại Đạo Trận Môn Tinh Không thành đại trận đã sớm khóa lại đi ra ngoài khả năng, trừ phi là hai tên thánh chủ khác tới đây, bằng không mà nói thì không có người nào có thể đi ra khỏi Đại Đạo Trận Môn Tinh Không thành.
. . . . .
"Địch Cửu huynh đệ, lần này bị ngươi hại thảm nữa à, ngươi nói ngươi có vũ trụ cực mạch cùng nhiều cực phẩm thần linh mạch như vậy, ngươi còn cần gì Mênh Mông Thiết Tinh nha. . . , ai .. . . . . " Rời khỏi đấu giá hội một khoảng thật xa, Cung Thiên Dịch vẫn còn than thở.
Hắn ở Đại Đạo Trận Môn Tinh Không thành càng già càng lão luyện, sao mà không biết Hồ Yết Chi lợi hại. Lần này là thật sự bị Địch Cửu làm liên lụy, sợ một mạng già của hắn đều mất ở nơi này.
"Không có gì, chúng ta trước rời khỏi Tinh Không thành trước rồi nói. " Địch Cửu cười hắc hắc, đi trước hướng về phía cửa raTinh Không thành.
Cung Thiên Dịch lắc đầu, "Ngươi thật đúng là ngây thơ, không nói trước ngươi có thể ra Tinh Không thành, coi như là ngươi đi ra ngoài, sau lưng có bao nhiêu người theo dõi ngươi biết không? Lại nói nơi này là đại đạo chi lộ, ngươi có thể đi tới chỗ nào đi? Hơn nữa ta cam đoan, Hồ Yết Chi sẽ không để cho ngươi đi ra khỏi Tinh Không thành. "
"Vì cái gì? " Địch Cửu ra vẻ nghi hoặc lớn tiếng hỏi, "Đấu giá hội công bình giao dịch, ta vì cái gì không thể đi ra Tinh Không thành? "
"Bành! " Xa xa có một bóng người bay ngược tới đây, hầu như muốn đánh tới Địch Cửu, Cung Thiên Dịch đưa tay xoáy lên một đạo quy tắc đạo vận, bóng người này ngã xuống trước mặt Địch Cửu trước mặt.
"Ngươi là nam tu giao dịch với ta trên đấu giá hội nha? Vì sao trong khoảng thời gian ngắn mà râu vàng biến thành râu xám rồi . . . . . . . . . . " Địch Cửu đã nhận ra người ngã xuống là Thai Bồng. Sắc mặt Thai Bồng xám trắng, hắn đứng lên, buồn bã nhìn thoáng qua Địch Cửu, không nói gì. Đúng như Địch Cửu nói, râu của hắn biến thành màu xám trắng. Trong mắt hắn, nếu Địch Cửu có thể đi ra khỏi Đại Đạo Trận Môn Tinh Không thành thì xem như Thai Bồng nhìn lầm Hồ Yết Chi.
Địch Cửu là một gia hỏa mới tới, e là còn không biết Hồ Yết Chi lợi hại.
Hắn cũng biết Địch Cửu tuyệt đối cũng không phải một gia hỏa bình thường, một gia hỏa bình thường có thể lấy hết đồ trong giới chỉ trong lúc hắn không chú ý sao?
Thai Bồng nhìn nhìn Trận Môn cách đó không xa, hắn sẽ không thử đi qua. Lúc trước hắn không có mở được Trận Môn, thử lại một lần cũng là tự rước lấy nhục.
Lại quay đầu lại nhìn về hướng đấu giá hội, Thai Bồng thở dài một tiếng, đạo vận quanh thân bỗng nhiên bắt đầu héo rũ, dung mạo của hắn cũng bắt đầu trở nên hư ảo. Một khí tức hôi bại cực độ hôi bại cực độ bao phủ lấy Thai Bồng, đây là một loại tử khí.
Tu sĩ đứng xa xa quan sát tu sĩ đều âm thầm thở dài, tất cả mọi người đều biết rõ Thai Bồng đang tự bại niết chính mình, muốn tự vẫn.
Địch Cửu đột ngột đưa tay vỗ vào vai Thai Bồng, cỗ tử khí hôi bại đang lưu chuyển đột nhiên dừng lại, lập tức tiêu tán không còn.
Sắc mặt Thai Bồng càng tái nhợt hơn, hắn khiếp sợ nhìnchằm chằm Địch Cửu, ngoại trừ mấy tên thánh chủ ra hắn không nghĩ ra còn có ai có thể ngăn trở hắn bại niết đại đạo tự vẫn.
Người trẻ tuổi trước mắt tiện tay tát một cái liền ngăn cản hắn quy tắc đại đạo của hắn lưu chuyển, lại để cho hắn không cách nào bại niết đại đạo, đây là thủ đoạn đại đạo thế nào?
"Tại sao ngươi phải ngăn trở ta? " Thai Bồng nhìn xem Địch Cửu, hắn nhận thức mình và Địch Cửu không thù hận gì, về phần trao đổi đồ vật cũng là hắn làm việc theo lệnh.
Địch Cửu mỉm cười, "Ngươi tự vẫn có thể trực tiếp từ bạo a. . ., vì sao phải dùng thủ đoạn ôn hòa như bại niết đại đạo thế này? Ngươi tự bạo còn có thể nho nhỏ ám toán ta thoáng một phát, chẳng phải là có thể tìm một điểm cân đối? "
Thai Bồng bình tĩnh chằm chằm vào Địch Cửu, "Ta tự vẫn cùng người khác không hề quan hệ, vì sao phải tự bạo? Ta Thai Bồng không phải kẻ đạo đức gì nhưng không đến mức bỉ ổi làm chuyện hại người không lợi mình. "
Địch Cửu cười cười, "Cho nên ta xuất thủ cứu ngươi rồi nha. . . . . . . .. , ta ghét nhất làm hại người không lợi mình sự tình, ngươi làm việc ta rất thưởng thức. "
"Ngươi cứu không được ta. " Thai Bồng nhàn nhạt nói ra, theo vừa rồi Địch Cửu ra tay, nhìn hắn đi ra Địch Cửu rất mạnh.
Rất mạnh thì như thế nào? Hồ Yết Chi mới là vương ở nơi đây, nói một không có hai.
"Ta vừa rồi đã cứu được ngươi, vì sao phải nói ta cứu không được ngươi? " Địch Cửu thật giống như không hiểu lời Thai Bồng nói.
Sau lưng truyền tới một âm thanh bình thản, "Hắn nói cũng đúng, ngươi thật sự không cứu được hắn. "
"Người kia đã đến. " Cung Thiên Dịch theo bản năng run lên một cái, truyền âm cho Địch Cửu
. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận