Thế Giới Thứ Chín

Chương 297

Sắc mặt Bái Hoằng trở nên tái nhợt, đánh người không đánh mặt, thế mà Thiên Kim Vực Chủ lại đang đánh thẳng vào mặt gã. Trên thực tế, không phải gã rộng lượng không gây sự với Địch Cửu, mà bởi vì giống như Huyễn Minh Tử đã nói, con của Bái Hoằng nhiều vô số kể, thậm chí có vài đứa từ lúc sinh ra đến tận bây giờ gã còn chưa từng gặp mặt, chớ đừng nói chi nhớ kỹ tên. Một đứa con thứ bị giết, tự có bọn thủ hạ bắt lấy cừu nhân, sao lại cần gã phải tới hỏi?
Đến tận lần xuất quan gần nhất, Bái Hoằng mới biết được trưởng lão Tiệt Tinh Vực ra ngoài báo thù đã thất bại. Nếu không phải Thiên Kim Vực Chủ nhắc đến, gã sẽ chẳng biết hung thủ giết con của mình đang ở tại Thăng Tiên thành.
- Việc này không cần ngươi quan tâm, chờ sau khi thiên tài chiến kết thúc, ta sẽ đích thân ra tay.
Thanh âm của Bái Hoằng cực kỳ lạnh lẽo, tuy gã không làm gì được Huyễn Trường Trúc, nhưng gã biết y có một đệ tử gọi là Lai Hòa cũng tham gia trận chiến lần này. Cứ đợi đến vòng thứ hai đấu pháp đi, gã nhất định phái con của mình - Bái Thiếu Tượng giết chết Lai Hòa.
- Địch Cửu có lai lịch gì?
Mai Bát Phiến đột ngột hỏi.
Mai Chí Vân nhất định phải đoạt được vị trí thứ nhất, dù lão tin chắc Địch Cửu không có nửa phần uy hiếp đối với con mình nhưng vẫn muốn biết rõ gốc gác của hắn một phen.
Trác Trường Canh chủ động trả lời:
- Người này nghe nói là đệ nhất cường giả trên Tiểu Trung Ương thế giới, cũng là tu sĩ duy nhất vẫn lạc tại Chủng Tu sơn rồi mà vẫn có thể phục sinh. Trác Văn Thành Trác gia chúng ta chết dưới tay hắn đấy.
- Đã vẫn lạc tại Chủng Tu sơn mà lại có thể phục sinh ư?
Sắc mặt Mai Bát Phiến thoáng thay đổi.
Mai Bát Phiến từng đi qua Chủng Tu sơn, lúc ấy lão chỉ mới đi tới bước thứ 103 đã phải lui xuống. Mai Bát Phiến khẳng định nếu như mình dám tiến lên phía trước một bước nữa thì nhất định sẽ vạn kiếp bất phục. Vì lão là một trong số rất ít tu sĩ bước lên Chủng Tu sơn mà còn sống nên lão biết rõ Chủng Tu sơn đáng sợ đến nhường nào.
Vẫn lạc trên Chủng Tu sơn thì tuyệt đối không có khả năng còn sống. Nhưng Địch Cửu là trường hợp ngoại lệ, dù Địch Cửu không cách nào tranh đoạt hạng nhất thiên tài chiến thì Mai Bát Phiến cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì trên thân Địch Cửu chắc chắn có bí mật vô cùng lớn.
- Hừ! Kẻ này lạm sát người vô tội, Chân Vực dung không được hắn.
- Mai Vực Chủ nói rất đúng, loại người đó hẳn phải tước đoạt tư cách tham gia Chân Vực thiên tài chiến, trực tiếp bắt xuống rồi nói sau.
Trác Trường Canh lập tức thêm mắm thêm muối.
- Ta cũng cho rằng phải làm như vậy, loại rác rưởi này làm sao có tư cách tham gia trận chiến.
Lại có một tên nam tử gầy như cây sậy ủng hộ.
Đây là Chân Vực gia chủ Lịch gia Lịch Lệ, người nọ rất kiêng kỵ Địch Cửu, hắn có thể giết chết Lịch Giám, thực lực của hắn chắc chắn không tầm thường. Hiện tại Mai Bát Phiến bất mãn với Địch Cửu, Lịch Lệ há có thể không thêm một mồi lửa?
Tất cả mọi người đều hiểu ý Mai Bát Phiến, ngoại trừ vì muốn trải đường cho Mai Chí Vân ra thì lão ta còn ngấp nghé bảo vật trên người Địch Cửu.
Mai Bát Phiến bá đạo tại Chân Vực đã quen, hiện tại lão ta nói như thế, trong lúc nhất thời không ai dám đứng ra phản bác.
Thế nhưng, ngay lúc Mai Bát Phiến chuẩn bị giải quyết dứt khoát, một nho sĩ tướng mạo thanh tú bỗng nhiên mở miệng:
- Lời của Trác gia chủ và Lịch gia chủ sai rồi, bất luận Địch Cửu có tàn sát người vô tội hay không thì không hề có ảnh hưởng đối với việc hắn tham gia Chân Vực thiên tài chiến. Chân Vực thiên tài chiến so là thiên tài chứ không phải phẩm cách. Cho tới tận hôm nay, chỉ có kẻ trái với quy củ mới bị tước đoạt tư cách tham chiến, ta còn chưa từng nghe nói có người bởi vì giết lung tung vô tội nên không có tư cách tham gia. Nếu có người dùng việc công để báo thù riêng, vậy cuộc chiến này xem như không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Trác Trường Canh không dám phản bác người nọ, ông ta vội đáp lời:
- An Vực Chủ nói đúng lắm.
Lịch Lệ im ỉm cười, không nói gì thêm.
Các thế lực ở Chân Vực thì cường đại nhất là ngũ đại vực, người vừa rồi đứng ra nói chuyện chính là một trong ngũ đại Vực Chủ, An Nông vực An Linh Chu. An Nông vực có thực lực thấp nhất trong ngũ đại vực, xếp vị trí thứ năm. Tu vi của An Linh Chu là Vực cảnh tầng sáu, mặc dù mạnh hơn Trác Trường Canh và Lịch Lệ, nhưng lại kém xa Mai Bát Phiến.
Nhưng An Linh Chu là người nghĩ gì nói đó. Dù hiện tại sắc mặt Mai Bát Phiến đã trở nên đen thui nhưng vẫn không cách nào ngăn cản An Linh Chu nói những lời mới rồi.
Nếu bây giờ Mai Bát Phiến vẫn còn muốn bắt Địch Cửu thì xem như công khai nói cho người khác biết, lão ta một tay che trời tại Chân Vực. Trên thực tế, Mai Bát Phiến còn chưa có năng lực lớn đến mức đấy.
...
Địch Cửu đang viết đến đề thứ chín, trong tám đề đầu tiên, ngoại trừ một cái do hắn tự làm thì toàn bộ những đề còn lại đều tìm đáp án từ Thế Giới Thư.
Đề thứ chín yêu cầu viết ra nơi sinh trưởng Thú Linh Quả và công dụng chủ yếu của nó.
Cái đề ấy quá sức lạ lẫm, nếu không phải Địch Cửu có Thế Giới Thư thì quả thật không biết đây là vật gì. Tiệt Hạnh Hạch khi thành thục sẽ rơi vào người yêu thú. Tiệt Hạnh Hạch có một đặc tính kì dị, sau khi rơi xuống, thịt quả sẽ tự động tróc ra, hạt sẽ bám vào trên thân Yêu thú, rồi khi nảy mầm thì nó lập tức hấp thu tinh huyết của con yêu thú đó.
Đến lúc yêu thú phát giác trên người có hột nảy mầm thì nó đã gần chết rồi. Sau khi yêu thú chết, huyết nhục sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho Tiệt Hạnh Hạch, khi nó thành thục một lần nữa thì sẽ không còn là Tiệt Hạnh Hạch mà sẽ biến thành Thú Linh Quả.
Tiệt Hạnh Hạch chỉ là một loại linh quả bình thường, thế nhưng không thể coi thường Thú Linh Quả, bởi vì nó là linh quả cấp chín. Loại linh quả ấy có tác dụng nghịch thiên, chính là sau khi phục dụng sẽ có thể cảm ngộ thần thông hoặc pháp kỹ từ yêu thú mà nó đã hấp thu.
Thú Linh Quả cần hoàn cảnh đặc biệt để lớn lên, cho nên nó vô cùng trân quý. Loại trái này còn có một cái đặc tính, ấy là nhất định phải tự nhiên nảy mầm trên thân yêu thú, nếu có người can thiệp thì chắc chắn sẽ mất đi linh tính, không còn hiệu quả nữa.
Đề mục này khẳng định có rất nhiều người trả lời không được, thế nhưng nó lại chẳng thể làm khó Địch Cửu.
Đề thứ mười nhìn có vẻ cực kỳ đơn giản, Đạo Hỏa có thể dùng Địa Tâm Viêm Tinh tấn cấp đến cấp chín hay không? Đáp án thoạt nhìn là “có thể”. Địa Tâm Viêm Tinh là vật liệu hỏa diễm cấp chín, xem như hỏa diễm cao cấp nhất thì vẫn có thể dùng Địa Tâm Viêm Tinh để thăng đến cấp chín.
Tuy nhiên Địch Cửu biết rõ, không cách nào dùng Địa Tâm Viêm Tinh để thăng cấp cho Đạo Hỏa đến cấp chín được, muốn Đạo Hỏa tăng lên cấp chín, nhất định phải dùng một loại hỏa diễm tự nhiên hoặc Địa Hỏa mạch. Bởi vì bản thân hắn có Đạo Hỏa, hơn nữa cũng đã từng thử dùng Địa Tâm Viêm Tinh rồi.
Địa Tâm Viêm Tinh có rất ít tác dụng đối với Đạo Hỏa. Sau khi Đạo Hỏa lên đến cấp sáu thì hắn không thèm dùng Địa Tâm Viêm Tinh nữa, bởi vì Địch Cửu biết chắc nó không cách nào giúp Đạo Hỏa thăng đến cấp bảy. Ngay cả cấp bảy còn không thể được chớ đừng nói tới cấp chín.
Chỉ dùng thời gian một nén nhang, Địch Cửu đã làm xong tất cả đề mục. Hắn viết xuống tên của mình rồi ngồi yên tại chỗ, dù có nộp bài thi sớm cũng không được thêm điểm nên hắn không cần phải nộp sớm làm gì.
Ít phút sau, trên màn hình lớn ở Thăng Tiên quảng trường đã xuất hiện bảng xếp hạng thành tích.
Đứng hạng nhất rõ ràng là Mai Chí Vân, đạt được 87 điểm, phía sau có đánh dấu đến từ Mai Nhất vực.
Xếp hạng nhì là Trác Văn Xu, đạt được 73 điểm, đến từ Chân Vực Trác gia.
Bách Tây Châu xếp hạng ba, đạt được 73 điểm, đến từ Già Minh vực. Điểm số giống nhau nhưng thứ tự khác biệt là bởi vì có các nhân tố như tuổi tác thí sinh, thời gian hoàn thành bài thi,...
...
Mai Bát Phiến từ trên huyền lâu nhìn bảng xếp hạng, cảm thấy rất hài lòng. Đề viết trong Chân Vực thiên tài chiến thường rất khó, Mai Chí Vân có thể lấy đến 87 điểm, có thể xem như nhất lưu trong nhất lưu. Điểm số cao hơn hạng nhì đến tận mười điểm.
- Ha ha, quả nhiên ta không đoán sai, Mai Chí Vân đang dẫn đầu kìa.
Bái Hoằng nói câu này rồi nhìn về hướng Thiên Kim Vực Chủ.
- Huyễn Vực Chủ không phải nói Địch Cửu rất lợi hại à? Sao ta không trông thấy vị trí xếp hạng của hắn?
Thiên Kim Vực Chủ từ tốn dáp:
- Có lẽ người ta còn chưa nộp bài.
- Loại đề thi này, nếu biết thì sẽ trả lời được, còn không biết thì có ngồi cả năm nữa vẫn sẽ bí mà thôi.
Trác Trường Canh tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn chống đối lại Thiên Kim Vực Chủ một câu.
Không chỉ trên huyền lâu, người ở dưới Thăng Tiên quảng trường cũng đang nghị luận nhiệt liệt.
Tiển Tắc âm thầm thở dài, Địch Cửu có thực lực thật đấy, nhưng kiểm tra tri thức như thế này cực kỳ không công bằng với Địch Cửu. Dù tán tu có đi nhiều hiểu rộng thì vẫn không sánh bằng đại tông môn. Người ta có Tàng Kinh các, tri thức gì mà không biết? Địch Cửu là tán tu, tất cả thời gian của hắn chỉ sợ đều dùng trên việc tìm kiếm tài nguyên và tu luyện.
Chỉ có thể hi vọng ở vòng thứ hai, Địch Cửu có thể lấy được số điểm cao một chút để kéo lại, bằng không thì ba vị trí đầu dường như quá xa vời.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, thành chủ Thăng Tiên thành Tây Cốc Bác Dương cất cao giọng hô:
- Thời gian nộp bài đã đến, bất kể ngươi đã làm xong hay chưa thì đều dừng bút, nếu khi ta nói hết câu này mà chưa dừng lại, thành tích của ngươi sẽ bị hủy bỏ.
Không người nào dám trái lời Tây Cốc Bác Dương, khi tất cả mọi người đều đã dừng tay, Tây Cốc Bác Dương mới tiếp tục nói:
- Tiếp theo, xin mời tất cả thiên tài giao bài thi lại. Một lát nữa, thành tích và thứ tự của mọi người sẽ được hiện ra trên bảng xếp hạng ở Thăng Tiên quảng trường. Thành tích dưới 500 không có tư cách tham gia vòng tranh tài thứ hai, vòng tiếp theo sẽ bắt đầu vào ba ngày sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận