Thế Giới Thứ Chín

Chương 432

“Bành!”
Sau âm thanh kia, Địch Cửu liền bị cương phong cuồng bạo cuốn ra bên ngoài Lưu La động, việc đó khiến tất cả tu sĩ đứng bên ngoài sợ tới ngây người.
- Làm sao có thể?
Những tu sĩ kia ngạc nhiên đứng dậy.
Gần nửa ngày này chẳng ai tiến vào Lưu La động, hiện tại lại có người lao ra, khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là hắn ta đã vô động từ trước.
Vừa nghĩ tới tình huống ấy, cả đám liền bao vây Địch Cửu vào giữa.
- Các vị nhường đường một chút, để ta đến cho.
Một âm thanh hùng hậu vang lên giữa đám người, ngay khi cả bọn nhìn thấy người tới là ai liền nhao nhao tránh ra. Đây là tu sĩ mà mọi người ở đây đều biết, Tây Lăng Tái.
Biết rõ khả năng Địch Cửu có được Lưu La Tiên Quả rất lớn cho nên hết thảy mọi người đều dạt sang hai bên, chẳng có tên nào dám nói nhảm nửa lời.
Tu vi Tây Lăng Tái chỉ là Đại La Tiên tầng năm, dù tu vi gã còn thấp nhưng cha gã lại chẳng phải nhân vật đơn giản. Đó chính là Tây Lăng Nguyên Di, Tông chủ của Bất Chu Tiên Môn, một trong Ngũ đại Tiên Đế của Ma Y tiên lục.
Tuy nói người thừa kế Bất Chu Tiên Môn là Tây Lăng Phổ, ca ca của Tây Lăng Tái, thế nhưng không ai dám xem thường gã.
- Giao chiếc nhẫn của ngươi ra đây.
Tây Lăng Tái vô cùng hài lòng với uy thế của mình, chỉ vẻn vẹn một câu của gã đã khiến tu sĩ tại đây nghe theo.
Tình huống trước mắt khiến Địch Cửu đoán chừng lai lịch đối phương chẳng đơn giản, bằng không đám tu sĩ kia sẽ không nhường đường cho gã.
Trên cơ bản, tu sĩ có thể sinh tồn quanh năm tại Nguyệt Tiên Hải đều là những tên giết người vô số, ai sẽ ngoan ngoãn dâng tặng đồ tốt cho kẻ khác?
Thấy Địch Cửu chậm chạm cử động, Tây Lăng Tái từ tốn xưng danh:
- Tên ta là Tây Lăng Tái, đến từ Bất Chu Tiên Môn.
Vừa nói chuyện gã vừa hé tay ra, một thanh trường thương màu bạc nhanh chóng xuất hiện.
Địch Cửu từng nghe qua môn phái đó rồi, Tông chủ của Bất Chu Tiên Môn là Tây Lăng Nguyên Di, một trong Ngũ đại Tiên Đế của Ma Y tiên lục. Theo lời kể của Giải Hoang, vị này đang nắm giữ một viên Tố Sắc Vân Giới Kỳ.
Thấy gã kia lớn lối đến vậy mà đám đông vẫn e ngại gã, rất có thể tên này là nhi tử của Tây Lăng Nguyên Di.
Bỗng dưng trong lòng Địch Cửu nóng lên, không biết vị Tông chủ ấy có giao lá cờ cho Tây Lăng Tái không nhỉ?
- Có thể sống sót trong Lưu La động cả một ngày trời, ta đoán ngươi hẳn là cường giả luyện thể. Nếu ta nghĩ không sai, ngươi đã dịch dung rồi, bởi vì trông ngươi rất lạ mặt. Năm đó cũng có một con kiến hôi, nương nhờ vào Liệt Mạch Đan để đào tẩu tại Tự Do Tiên Thành, thứ sâu kiến kia cũng là cường giả luyện thể, cũng biết dịch dung….
Càng nói, Tây Lăng Tái lại càng kích động, thậm chí cả hai mắt còn phát ra chút quang mang.
Nói thẳng ra, thời điểm gã vừa lên tiếng căn bản chẳng nghĩ tới lai lịch đối phương. Chỉ có điều sau khi nhắc tới dịch dung và luyện thể xong, gã không tự chủ liền nhớ tới cái tên Địch Cửu. Càng nói, gã lại càng khẳng định 100% tên trước mặt là ai. Nếu đúng thì tuyệt đối không được để đối phương dùng Liệt Mạch Đan chạy trốn nữa.
Đoán được thân phận Địch Cửu, Tây Lăng Tái không tiếp tục nói nhảm, gã nhanh chóng vung trường thương tạo thành từng đạo thương văn đánh về phía kẻ địch, thậm chí gã còn có chút hối hận vì vội vàng tiết lộ danh tính hắn.
- Ta biết rồi, kẻ trước mắt chính là Địch Cửu.
Trong đám đông có người đoán được thân phận của chủ nhân Tinh Không trà.
Thấy tình huống trước mắt, Địch Cửu bèn mặc kệ hiềm nghi, cấp tốc triệu hồi Thiên Sa Đao rồi bổ ra ngoài một đạo Phong Tiêu.
Từ khi bước vào Đại La Tiên tầng tám đỉnh phong, Địch Cửu đã sớm thấu hiểu các loại đạo lý và pháp tắc, rồi mới sáng tạo ra Phong Tiêu Đao.
Một đao này bổ ra, cả vùng không gian đều lâm vào một mảnh tiêu sát.
So về cùng giai, có thể nói Tây Lăng Tái là cường giả nhất nhì, thậm chí gã còn đủ khả năng đối đầu với cả Đại La Tiên viên mãn. Tuy nhiên, trước một đao của Địch Cửu, gã chỉ cảm nhận được loại thê lương lãnh ý dưới một đao kia.
Thậm chí Tây Lăng Tái còn thấy bản thân như đang ở trong mùa đông rét lạnh giá buốt.
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn!
"Phốc!"
Tây Lăng Tái nghe được thanh âm xương đầu mình vỡ nứt, thậm chí gã còn thấy máu chảy xuống ngang qua mí mắt, trường thương trong tay đã sớm khựng lại.
- Ngươi không thể giết ta….
Tây Lăng Tái còn chưa dứt lời thì Thiên Sa Đao đã xé rách thân thể gã.
Một loại cảm giác khó nói nên lời truyền đến, Thiên Sa Đao trong tay Địch Cửu phát ra âm thanh xông phá biệt khuất, trong lòng Địch Cửu đột ngột nhiều hơn một loại minh ngộ.
Gần đây hắn một mực để Thiên Sa Đao trong nhẫn, mà bản thân cũng kiên trì dịch dung hành tẩu, việc này khiến Địch Cửu làm gì cũng thấy sợ hãi rụt rè. Hiện tại Địch Cửu bỏ đi lớp dịch dung, quang minh chính đại bổ ra một đao, tâm cảnh lập tức sáng tỏ thông suốt, không còn có loại uất ức kia nữa.
"Răng rắc!"
Cơ hồ ngay lúc Địch Cửu bổ về phía Tây Lăng Tái, tu vi của hắn cũng đồng loạt xông phá Đại La Tiên tám tầng bước vào Đại La Tiên tầng chín.
- Ai dám giết con ta?
Một thanh âm gào thét vang lên, từ chỗ mi tâm bị Địch Cửu bổ nát của Tây Lăng Tái xông ra một đạo bóng dáng loáng thoáng.
Tuy bóng dáng này nhìn giống như thư sinh, nhưng lại mang theo khí thế cao ngạo đội trời đạp đất, bóng dáng vừa xuất hiện thì một bàn tay liền chụp về phía kẻ thù giết con.
Vừa thấy cái bóng kia, Địch Cửu liền biết gia hỏa đó chính là Tây Lăng Nguyên Di, mà hắn vẫn nhớ thời điểm bản thân chạy trốn ở Đại Đỉnh Tiên Thành, Tây Lăng Nguyên Di cũng tham gia vào.
- Lão thất phu, năm đó dám truy sát gia gia ngươi, bây giờ thì nhìn đây.
Địch Cửu không chút do dự bổ tiếp một đao về phía niệm ảnh của Tây Lăng Nguyên Di.
Không dám giết Tây Lăng Tái ư? Ha ha, Địch Cửu chỉ muốn nói cho Tây Lăng Nguyên Di biết, ông ta suy nghĩ nhiều quá rồi, ngay cả Tây Lăng Nguyên Di ngươi ta cũng dám giết chứ đừng bảo là Tây Lăng Tái.
Nếu Địch Cửu dùng Liệt Tắc Đao liền có thể khiến nguyên niệm bóng dáng của Tây Lăng Nguyên Di hóa thành hư vô. Bất quá hắn nghĩ khác, chỉ với một đao hoàn toàn tầm thường bổ ra nhưng đao ý lại ẩn chứa từng đạo ánh sáng lôi hồ.
"Răng rắc!"
Niệm ký của Tây Lăng Nguyên Di vừa mới nói một câu đã bị đao của Địch Cửu bổ ra hư vô. Còn thủ ấn của ông thì tựa như trò cười dưới đòn tấn công đó.
Tại yến hội cách Nguyệt Tiên Hải hơn mấy ngàn dặm, Tây Lăng Nguyên Di đột nhiên đứng lên, sát khí từ toàn thân tỏa ra bốn phía, ông tức giận quát:
- Dám giết con ta, hủy luôn nguyên niệm ta để lại, ngươi muốn chết đúng không?
Tây Lăng Nguyên Di gấp gấp sải bước chân, vọt thẳng vào hư không.
Các vị Tiên Đế còn lại trong yến hội đều hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau mới có người lấy lại tinh thần, hẳn là nhi tử Tây Lăng Nguyên Di đã bị giết.
Ai dám giết con trai Tiên Đế chứ? Gia hỏa này cũng gan to bằng trời đi?
….
Cả trăm tu sĩ đứng xung quanh đều dại ra.
Một đao, chỉ vẻn vẹn một đao, Địch Cửu đã xử lý xong Tây Lăng Tái.
Phải biết dù sao Tây Lăng Tái cũng là cường giả Đại La Tiên, hơn nữa còn chẳng phải cường giả Đại La Tiên bình thường, thế mà ở trước mặt Địch Cửu ngay cả một đao cũng không chống đỡ nổi.
Thế nhưng mấu chốt ở chỗ Địch Cửu lại dám bổ xuống một đao kia.
Mấy tên tu sĩ đứng gần Địch Cửu lùi về sau theo bản năng, ai mà dám tiếp tục cướp đồ vật của cường giả như Địch Cửu? Ha ha, vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn.
Địch Cửu cuốn tay một cái, nhẫn của Tây Lăng Tái liền rơi vào lòng bàn tay hắn, kèm theo là một đạo hỏa diễm được ném xuống, thi thể Tây Lăng Tái nhanh chóng hóa thành hư vô.
Làm xong những việc đó, Địch Cửu lúc này mới không nhanh không chậm tiến về phía Nguyệt Tiên Hải. Hiện giờ chẳng một ai dám lên tiếng lại càng không dám buông lời ngăn cản.
Thẳng đến khi thuyền gỗ của Địch Cửu tiến vào Nguyệt Tiên Hải mới có người hít một hơi lãnh khí, dè dặt nói ra:
- Khó trách lúc trước hắn dám cùng một đống cường giả tranh đoạt Tinh Thạch Thời Gian, người này ngay cả Tây Lăng Tái cũng dám giết.
- Giết Tây Lăng Tái thì tính là gì, ngươi không thấy ngay cả nguyên niệm của Nguyên Di Tiên Đế để lại mà hắn cũng dám ra tay sao?
Tất cả mọi người đều biết, nơi đây đã không còn là nơi an toàn nữa rồi.
Vì thế một đám người nhao nhao phóng tới Nguyệt Tiên Hải rồi tế thuyền gỗ rời đi, không lâu sau đó, Nguyên Di Tiên Đế sẽ nhanh chóng tới đây, tiếp tục lưu lại nơi này rất có thể cả bọn đều phải chôn cùng con ông ta.
Về phần thanh trường thương màu bạc bị vứt trên mặt đất sau khi Tây Lăng Tái vẫn lạc kia, Địch Cửu không cầm. Mà hơn trăm tu sĩ còn lại cũng chẳng ai đủ can đảm đi nhặt nó.
…..
Vừa tiến vào Nguyệt Tiên Hải, Địch Cửu liền bắt đầu tìm kiếm thần niệm ấn ký trên người mình. Hắn khẳng định bản thân đã bị Tây Lăng Nguyên Di theo dõi, trong nháy mắt chém chết Tây Lăng Tái, hắn cảm giác được.
Chỉ vẻn vẹn một chu thiên, Địch Cửu đã thành công tháo rời một thần niệm ấn ký từ trong thân thể của mình. Đừng nói Tây Lăng Nguyên Di là cường giả Tiên Đế, xem như tu vi ông ta tăng gấp 10 lần cũng đừng hòng hạ ấn ký trên người hắn mà không bị hắn phát hiện.
Bất luận thứ gì không thuộc về khí tức quy tắc của hắn mà bám vào ở trên người, Địch Cửu đều có thể nhanh chóng phát hiện ra, công pháp hiện tại của hắn chính là quy tắc chu thiên. Địch Cửu tin tưởng, nếu hắn và Tây Lăng Nguyên Di mặt đối mặt mà bàn luận quy tắc thiên địa, Địch Cửu khẳng định bản thân có thể bỏ xa Tây Lăng Nguyên Di hơn vạn dặm.
Đúng là thực lực của Tây Lăng Nguyên Di mạnh hơn hắn, nhưng chỉ xét về mặt tu vi mà thôi. Tính tới thần niệm thì ông ta cũng chưa chắc đã mạnh bằng Địch Cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận