Thế Giới Thứ Chín

Chương 763: Sao Ngươi Vẫn Phạm Phải Sai Lầm Hệt Như Năm Xưa?

Địch Cửu khoan thai đứng dậy, hắn biết hiện tại mình đã có thể cùng Lăng Hiểu Sương đi cứu Thải Cơ rồi. Còn về việc tiếp tục bế quan luyện khí, Địch Cửu cho rằng đây chưa phải là thời điểm thích hợp, hắn biết Lăng Hiểu Sương cũng rất sốt ruột muốn đi tìm bằng hữu của nàng, hắn không nên lãng phí thời gian của nàng ta thì hơn.
Vả lại từ khi Thiên Sa Đao tấn cấp lên đến Thần khí cấp bậc cực phẩm, cũng như Đạo Hỏa tấn cấp trở thành Thánh Diễm, thì thực lực chiến đấu của Địch Cửu cũng nương theo đó mà lại tăng lên một cấp độ mới rồi.
"Địch đại ca, nhanh như vậy liền xuất quan rồi sao?" Trông thấy Địch Cửu xuất hiện, Lăng Hiểu Sương ngạc nhiên hỏi hắn. Vốn lúc đầu nàng và hắn đã giao hẹn sẽ đợi hắn bế quan ba tháng, không nghĩ tới còn chưa đến một tháng mà Địch Cửu đã xuất quan ra ngoài tìm nàng.
"Đúng vậy, ta đã tấn cấp thành công Đạo Hỏa, có thể đi tìm bằng hữu của ngươi rồi." Địch Cửu không định giấu diếm Lăng Hiểu Sương chuyện này, bởi vì hắn biết thừa, dựa vào kiến thức và kinh nghiệm của nàng ấy, chắc chắn Lăng Hiểu Sương cũng đã nhìn ra hắn có Đạo Hỏa, thậm chí là Đạo Hỏa đã tấn cấp đến Thánh Diễm, vả lại chuyện này cũng không tất yếu phải giấu nàng ta làm gì.
...
Trên đường đi, Lăng Hiểu Sương đã kể cho Địch Cửu nghe rất nhiều chuyện khiến hắn mở mang vô số kiến thức mới, chẳng hạn như Ngũ Thái giới cùng các giới vực khác có sự khác biệt rất rõ ràng.
Ở Ngũ Thái giới, mỗi một giới vực đều sẽ có một cái cửa ra vào dẫn tới hư không, từ cửa ra này có thể tùy ý tiến vào hư không mênh mông, đồng thời cũng có thể tìm đường tới lối vào giới vực khác.
Thái Cực giới mặc dù đã bị tàn phá và xuống dốc thê thảm, nhưng cửa ra vào hư không vẫn luôn tồn tại. Thêm một điểm thú vị nữa là tuy quảng trường hư không cùng Hư Không Xuất Khẩu đại trận chưa bao giờ được bảo trì và sửa chữa qua, nhưng thật ra nơi đây vẫn luốn có người phụ trách canh gác và bảo vệ.
Bất luận tu sĩ nào muốn từ bên trong giới vực tiến vào hư không, hoặc là từ hư không ra ngoài thì đều phải xuất ra số lượng thần tinh nhất định.
Mười vạn thần tinh đối với một tu sĩ bình thường ở Thái Cực giới mà nói thì chắc chắn đây là một con số rất lớn, nhưng đối với Địch Cửu thì thật sự không tính là cái gì.
Hắn mau chóng xuất ra hai mươi vạn thần tinh, mua hai viên ngọc bài để rời khỏi Thái Cực giới.
Thế nhưng ngọc bài vừa mới tới tay, Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương vẫn còn chưa đi đến quảng trường hư không thì liền bị hai nữ tử ngăn cản. Trông thấy hai người trước mắt, tuy rằng kẻ còn lại hắn chưa từng gặp qua, nhưng sự xuất hiện của đối phương đều đã nằm trong dự liệu của Địch Cửu, vì thế cả hắn lẫn Lăng Hiểu Sương đều không hề thấy có chút ngạc nhiên nào.
Người mà hắn nhận biết chính là Ấn Nguyệt Xu, bất quá tu vi của nàng ta chỉ là cảnh giới Hỗn Nguyên sơ kỳ, không đáng để hắn bận tâm. Người còn lại là một nữ tử có dung mạo rất động lòng người, toàn thân trên dưới đều có một loại khí tức nhàn nhạt mang thuộc tính Thủy vờn quanh. Tu vi nàng ta cao hơn Ấn Nguyệt Xu nhiều, đã là nửa bước Hợp Đạo, nhưng không phải là vừa chạm ngưỡng, mà là nửa bước Hợp Đạo phi thường vững chắc, xem ra nếu tìm kiếm được cơ duyên thích hợp, không bao lâu nữa đối phương sẽ thăng cấp lên cảnh giới Hợp Đạo mà thôi.
"Nguyệt Xu, người ngươi nói chính là hai kẻ kia?" Người lên tiếng nói chuyện chính là nữ tử nửa bước Hợp Đạo đang đứng ở bên người Ấn Nguyệt Xu kia, ngữ khí của nàng ta vô cùng hững hờ, căn bản là hoàn toàn không đem tu vi Dục Đạo của Địch Cửu cùng tu vi Hóa Đạo của Lăng Hiểu Sương để vào mắt.
Ấn Nguyệt Xu lại không hề để tâm đến câu hỏi của nàng ấy, bởi vì toàn bộ sự chú ý của Ấn Nguyệt Xu đã dồn hết lên việc trông thấy bóng dáng hai người Địch Cửu và Lăng Hiểu Sương xuất hiện ở đây. Nàng ta kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm Địch Cửu, hồi lâu sau mới ngỡ ngàng lên tiếng, "Mại Vưu trưởng lão không bắt các ngươi quay lại Tuế Hàn cốc sao?"
Đối với Ấn Nguyệt Xu mà nói, chuyện này thật sự là quá không hợp lẽ thường. Nàng tận mắt nhìn thấy Mại Vưu tức giận đuổi theo Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương. Cho nên đinh ninh chắc chắn hai người bọn họ đã bị ông ta tóm về Tuế Hàn cốc.
Vốn dĩ ban đầu khi Huyên di nói các nàng nên đến nơi này chờ sẵn Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương, Ấn Nguyệt Xu còn cảm thấy không cần thiết. Bởi vì nàng khẳng định hai kẻ kia chắc chắn đã bị Mại Vưu bắt ngược trở về rồi. Nếu các nàng muốn tìm hiểu tin tức của Địch Cửu thì chỉ cần ở lại Tuế Hàn cốc chờ đợi là được.
Thế nhưng khiến nàng không nghĩ tới là Huyên di đã đoán đúng, ở chỗ này quả nhiên bắt được bóng dáng đôi nam nữ kia.
Nghe thấy ngữ khí khó có thể tin nổi của Ấn Nguyệt Xu bên cạnh, nữ tử xinh đẹp nọ bèn mỉm cười, bảo: "Nguyệt Xu, ta không nói sai đúng không? Mại Vưu không làm gì được Địch Cửu đâu, chúng ta cứ tới đây trước là có thể chờ được người cần tìm rồi."
Ấn Nguyệt Xu lúc này mới kịp phản ứng, thật sự cảm thấy rất khó hiểu, nàng quay sang hỏi nữ tử bên người mình, "Huyên di, thế nhưng làm sao ngươi biết A Cửu có thể trốn thoát được khỏi tay Mại Vưu?"
Nữ tử được gọi là Huyên di ấy thở dài một hơi, dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán Ấn Nguyệt Xu, đoạn kiên nhẫn giải thích: "Rất nhiều năm trước kia, Ninh Đạo Quân thậm chí ngay cả Tố Đạo cũng còn chưa làm mà vẫn có thể thoát khỏi sự truy sát của cường giả Hợp Đạo Man Hội Sơn, ấy là chưa kể y còn khiến Man Hội Sơn chật vật một thời gian dài sau đó. Ta từ lời của ngươi kể liền có thể nghe ra, A Cửu trong miệng ngươi tuyệt đối là Ninh Đạo Quân thứ hai. Năm đó Ninh Đạo Quân còn chưa Tố Đạo mà vẫn có thể làm ra kỳ tích như vậy, A Cửu bây giờ tuy tu vi thấp nhưng ít nhiều cũng đã là tu sĩ Dục Đạo. Ngươi cho rằng người như vậy, chỉ là một tên Mại Vưu mà có thể cản bước hắn sao?
Nguyệt Xu, ta không phải muốn trách ngươi, nhưng ngươi rõ ràng cũng đã trải qua chuyện như thế một lần, vậy mà lại còn phạm phải loại sai lầm này lần nữa. Ngươi không rút kinh nghiệm được à? Cũng may ngươi kịp thời gọi ta tới, bằng không mà nói..."
Huyên di không nói hết câu, bất quá trong lòng Ấn Nguyệt Xu đã minh bạch ý tứ mà Huyên di muốn nhắc nhở nàng.
Năm đó quả thật ban đầu nàng vô cùng khinh bỉ Ninh Đạo Quân, cho rằng chỉ cần mình tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay thì họ Ninh kia liền sẽ phủ phục tại dưới gấu váy của nàng.
Mà bây giờ thì sao? Dù là nằm mộng thì nàng cũng thường xuyên mơ tưởng tới việc có thể trở thành đạo lữ của một cường giả đỉnh cấp như Ninh Đạo Quân, nhưng tên Ninh Đạo Quân đó vốn không thèm nhìn tới nàng, mà nàng và đối phương cũng không phải là người ở cùng một cấp độ. Y đã sớm rời khỏi đây, mà nàng vẫn còn y nguyên ở lại địa phương này, thậm chí còn chưa tu luyện tới nổi cảnh giới Hợp Đạo, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể đuổi kịp bước chân của y?
Bạn cần đăng nhập để bình luận