Thế Giới Thứ Chín

Chương 350

Lục Tây Côn đứng ở nơi xa trông thấy phụ thành đột ngột lâm vào sương mù thì toàn thân bỗng cảm thấy lạnh ngắt. Là Tông chủ của Vô Cực Kiếm Đạo, làm sao ông không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thành chủ Địch Cửu kia chắc chắn là giả heo ăn thịt hổ, giam mấy ngàn cường giả của tiên môn trong Giảo Sát Đại Trận. Mặc dù Lục Tây Côn không nhìn ra được đại trận ấy cụ thể là cấp mấy nhưng ông biết ít nhất nó cũng phải từ cấp 7 trở lên.
Nếu lúc trước ông tham gia vào trận vây giết Tinh Không Tiên Thành thì không chừng hiện tại sẽ chẳng khác nào một con kiến đang giãy giụa trong đó…
Lục Tây Côn đột nhiên nhớ tới sư phụ từng khuyên ông một câu, bất kỳ việc gì trên đời xảy ra đều có lý do cả. Tuy Tinh Không chỉ là một tiên thành do tu sĩ vừa phi thăng thành lập, nhưng tòa thành này vẫn tồn tại sau trận vây giết của mấy chục đệ tử Dịch Vận Tiên Tông thì há có thể bình thường được?
Đáng tiếc cả ông và Dịch Trinh đều tự nghĩ mình tài giỏi hơn người, căn bản không đem tu sĩ vừa phi thăng kia để vào mắt. Tuy nhiên, ông may mắn hơn, không bị vây vào trong Giảo Sát Đại Trận.
…..
Ngoại trừ lúc đầu bên ngoài có tu sĩ điên cuồng trùng kích thì hiện giờ Liên Hoàn Tiên Sát Trận của Địch Cửu đã yên lặng hơn rất nhiều, khiến áp lực hắn phải gánh cũng giảm bớt.
Tất nhiên Địch Cửu hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đối với mấy tên vương bát đản tư lợi ích kỷ này hắn chỉ biết cười lạnh mà thôi. Bọn họ có ai mà không muốn người khác thay mình công kích Khốn Sát Trận. Họ muốn chờ tới khi tiên linh khí không đủ cung cấp cho việc vận chuyển của Tụ Linh Trận thì sẽ dùng toàn lực mà đánh vỡ Khốn Sát Trận, sau đó tự mình chạy trốn. Bất quá họ nghĩ như vậy thì lại càng giúp Địch Cửu tiêu diệt cả bọn dễ dàng hơn.
Liên Hoàn Sát Trận cấp 8 nhanh chóng được Địch Cửu chia thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi lần đi đến chỗ nào trong Hộ Khốn Sát Trận, hắn đều sẽ kích phát giảo sát trong không gian ấy. Sau đó nương nhờ nó mà vây khốn đối phương rồi dùng Thiên Sa Đao xử lý hết một lượt.
Sở dĩ Địch Cửu phải cẩn thận như thế là vì dù sao bọn họ cũng có tới ba bốn Tiên Vương và mười mấy vị Đại La Tiên, Đại Chí Tiên, Đại Ất Tiên...
Tịnh Lạc Ôn đang giữ một viên trận kỳ, bà đi theo sau Địch Cửu nên không bị Khốn Sát Trận công kích. Thế nhưng, trông thấy mỗi nơi Địch Cửu đi qua chỉ còn một mảnh huyết vụ và thi thể đầy đất thì bà không nhịn được mà tê dại hết cả da đầu.
Tuy vị Địch Thành chủ này luôn cười tủm tỉm và khách khí vô cùng, nhưng thủ đoạn cũng là kẻ tám lạng người nửa cân so với Dịch Trinh. Thấy hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, đoán chừng hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho trận đại chiến này rồi. Trên cơ bản, bảo vật khắp Hoàng Hôn Tiên Vực đều bị mấy đại Tông chủ kia vơ vét sạch, có lẽ Địch Thành chủ là nhắm tới mấy chiếc nhẫn của bọn họ.
Bên ngoài Khốn Sát Trận, Lục Tây Côn chỉ có thể nhìn thấy từng đạo huyết vụ không ngừng nổ tung chứ chẳng trông rõ thứ gì khác, việc ấy làm trong lòng ông càng thêm sợ hãi.
Trong đó có biết bao nhiêu cường giả, thậm chí còn có 4 người là Tiên Vương, Đại La Tiên thì có đến tận mấy trăm, còn lại đều là Đại Ất Tiên hoặc Đại Chí Tiên.
Từng đạo huyết vụ không ngừng nổ tung kia chắc chắn không phải Địch Thành chủ rồi. Nếu vậy chỉ có thể là đám người Dịch Trinh mà thôi.
“Oanh!”
Rốt cuộc Thiên Sa Đao của Địch Cửu cũng bị ngăn trở, một đạo sát ý đáng sợ truyền từ bên trong Khốn Sát Trận ra.
Việc này hắn đã sớm đề phòng nên nhanh chóng ném xuống mấy viên trận kỳ rồi tiếp tục bổ Thiên Sa Đao tới.
“Phốc phốc phốc!”
Tu sĩ bên trong Khốn Sát Trận nổ tung thành từng đạo huyết vụ, còn đao thế hắn vừa bổ ra thì tựa như chém phải một đống bông vậy, vốn dĩ phải thẳng tiến không lùi thì lại tan rã trong chớp mắt.
Không đợi hắn kịp phản ứng, sát ý đã xé rách không gian rồi trực tiếp quét tới phần eo của hắn.
Địch Cửu cảm nhận rất rõ cỗ lực lượng kinh khủng đang xoắn tới kia, tuy nhiên hắn lại không thể chống cự, cả cơ thể bị đánh bật bay ra ngoài.
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, hắn vội gắng sức ném thêm mấy cái trận kỳ ra. Sát thế sắp tập kích thành công bị pháp trận ngăn trở, Địch Cửu bịch một tiếng rơi xuống mặt đất. Không ngờ hắn lại thụ thương ngay bên trong Khốn Sát Trận của chính mình.
- Ngươi không sao chứ?
Tịnh Lạc Ôn vội vàng tiến lên, ngăn trở trước mặt để che cho hắn.
Thấy thương thế của mình, Địch Cửu thở dài một hơi rồi lấy mấy viên đan dược ra uống, sắc mặt vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt.
- Ta không sao, phiền Tịnh Môn chủ giúp ta giải quyết đám người này, bọn chúng mạnh thật!
Tịnh Lạc Ôn gật đầu.
- Đây chính là Lô Lượng, Tông chủ Tiệt Nguyên Tiên Cung, Tiên Vương trung kỳ đỉnh phong, nếu không nhờ vào Tiên trận cấp 8 thì ngay cả cơ hội ra chiêu trước mặt gã ngươi cũng không có đâu.
Địch Cửu nghe vậy bèn rúng động không thôi, hắn đã tận lực đánh giá cao sự lợi hại của cường giả Tiên Vương nhưng không ngờ bản thân vẫn còn quá khinh địch.
Xem ra việc hắn thêm Giảo Sát Trận vào vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong muốn, vậy thì chỉ có thể nhờ Tịnh Môn chủ ra tay. Với chút sức lực cỏn con của mình mà muốn hắn tiến vào Khốn Sát Trận để đối phó Tiên Vương thì chẳng khác nào tìm đường chết.
Tuy Tịnh Lạc Ôn biết tu vi bản thân hoàn toàn không bằng Lô Lượng, nhưng thực lực người Thiên Tịnh Môn vốn vượt một đoạn xa so với các tu sĩ cùng giai, mà bà còn có Liên Hoàn Giảo Sát Đại Tiên Trận của Địch Cửu hỗ trợ, cho nên chỉ vỏn vẹn nửa nén hương, bên trong đại trận liền truyền ra âm thanh thê lương thảm thiết của Lô Lượng.
Trông thấy Tịnh Lạc Ôn không đụng vào chiếc nhẫn của gã, Địch Cửu cũng chẳng khách khí, hắn vẫn thu nó vào.
Nhẫn của tất cả tu sĩ bị giảo sát tại đây, ngay cả một người Địch Cửu cũng không bỏ, đấy là một trong những bước quan trọng của kế hoạch hắn vạch ra. Đồ tốt trên Tiên giới đều bị mấy con rùa này lấy đi, hiện tại hắn chỉ là lấy về mà thôi.
Hiển nhiên việc Lô Lượng chết đã kích thích hết thảy những cường giả Tiên Vương còn lại. Dịch Trinh là người đầu tiên cảm nhận được có gì đó không ổn, y nhanh chóng đánh một viên phù lục ra.
Sau khi nó bạo liệt thì phía trên Giảo Sát Tiên Trận cấp 8 liền xuất hiện một vòng tròn gợn sóng. Dịch Trinh kịp thời nắm bắt khe hở này, giận dữ thét to:
- Mọi người cùng nhau toàn lực xuất thủ, nếu không chúng ta chỉ còn con đường chết mà thôi. Tên kia đang muốn dùng chiến thuật giết từng nhóm người nhỏ, chỉ có cùng nhau xuất thủ mới có cơ hội…
Tuy rằng đẳng cấp phù lục của Dịch Trinh không tệ nhưng cũng chỉ kiên trì được mấy giây dưới tiên trận cấp 8. Gợn sóng nhanh chóng biến mất cùng với âm thanh của y.
Bất quá những gì Dịch Trinh vừa nói cũng đủ để mọi người tỉnh ngộ, hiện tại bọn họ đều trông chờ người khác, như vậy có khác nào tự tìm đường chết đâu.
Sau khi hiểu rõ, tất cả tu sĩ đều bắt đầu điên cuồng công kích Liên Hoàn Khốn Sát Trận.
Thấy vậy, Địch Cửu bèn thẳng tay mở ra sát thế lớn nhất của đại trận, khiến bên trong đó tiếp tục phát ra âm thanh pháp bảo va chạm vô cùng dữ dội.
Đứng ở nơi xa quan sát, đám người Lục Tây Côn đã tỉnh lại từ trong khiếp sợ, loại công kích kinh khủng và âm thanh giảo sát này mới đúng với những gì mà Khốn Sát Trận nên có.
Lục Tây Côn quay đầu nói với những Môn chủ vẫn còn đang lặng người đứng nhìn:
- Các vị, sợ rằng sớm muộn gì đám người Dịch Trinh cũng trốn thoát. Bởi vì tiên linh khí bị tiêu hao quá nhiều, dù đẳng cấp Tụ Linh Tiên Trận và Khốn Sát Trận có cao đến đâu mà không được duy trì thì kiểu nào cũng hỏng mất….
Cả đám người đều im lặng nhìn Lục Tây Côn, những gì ông nói đều là sự thật, công kích của mấy ngàn tu sĩ thật sự rất đáng sợ, tuy có người khống chế nhưng nếu không đủ tiên linh khí thì Khốn Sát Tiên Trận cũng chẳng duy trì được bao lâu.
Lục Tây Côn hít vào một hơi sâu, ngữ khí ông càng thêm kiên quyết:
- Khốn Sát Tiên Trận này tuy vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta nhưng bọn Dịch Trinh vẫn có thể trốn thoát được, tổn thất không vượt quá một nửa. Đến lúc đó, ta hi vọng tất cả mọi người sẽ cùng nhau tiến lên, đồng loạt xử lý đám bại hoại ấy.
- Chúng ta đều nghe theo Lục Tông chủ, Dịch Vận Tiên Tông lừa đời lấy tiếng thơm, trong ngoài không đồng nhất, đây đúng là sự sỉ nhục của Tiên giới….
Tất cả đều đồng lòng với ý kiến của Lục Tây Côn.
- Không đúng….
Một tên Đại La Tiên bỗng nhiên kinh hô.
Trên thực tế, không cần tên ấy nói thì tất cả tu sĩ bao gồm Lục Tây Côn cũng phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Dựa vào tiên linh khí của Hoàng Hôn thì chưa đủ, chẳng mấy chốc xiềng xích của Khốn Sát Tiên Trận sẽ sụp đổ. Thế nhưng bây giờ họ lại cảm nhận được tiên linh khí cực hạn nồng đậm đang không ngừng vọt tới, nói cách khác, công kích của đám tu sĩ kia càng cường đại thì tiên linh khí lại càng xuất hiện nhiều.
Chỉ cần người khống chế trận pháp còn sống thì đại trận sẽ không bao giờ sụp đổ.
Lục Tây Côn thấy vậy thì không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
- Đây chính là Tiên Linh Mạch, lại còn là Tiên Linh Mạch có cấp bậc trên trung phẩm…
Xem như trước thời đại Hoàng Hôn, chỉ có Đỉnh cấp Tông môn mới thành lập nổi trên một nửa hoặc một đầu Tiên Linh Mạch thượng phẩm mà thôi. Đại đa số Tông môn có thể thu được Tiên Linh Mạch trung phẩm đều có nội tình vô cùng thâm hậu.
Vậy mà bây giờ trước mặt ông lại có tiên linh khí nồng đậm đến thế, đây tuyệt đối không phải Tiên Linh Mạch trung phẩm bình thường.
Thành chủ Tinh Không Tiên Thành này rốt cuộc là ai? Ngay cả Tiên Linh Mạch thượng phẩm mà cũng có nữa.
- Bọn họ xong đời là cái chắc rồi.
Phủ chủ Đàm Mạch cảm nhận được tiên linh khí đang không ngừng vọt qua thì khẽ thở dài một tiếng.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận