Thế Giới Thứ Chín

Chương 396

Sau khi nhận được tin tức từ Địch Cửu, Giải Hoang lập tức phóng phi thuyền lao tới.
- Đại ca, vì sao không gian quay cuồng lúc trước không còn nữa?
Hỏi xong, y kinh ngạc nhìn chằm chằm Hắc Hỏa.
- Tiểu Hắc à, có phải đệ lại tấn cấp nữa không?
Tu vi Hắc Hỏa vốn cường đại, nó không thèm để ý cách xưng hô của Giải Hoang mà chỉ đắc ý cười lớn.
- Không sai, ta lại lên cấp nữa rồi.
Địch Cửu đứng cách đó không xa, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười.
- Thụ đệ cũng không tệ nha, đã tấn cấp rồi.
Tiểu Thụ Nhân đã sớm nhảy xuống phi toa, đứng kế bên Giải Hoang, nghe đại ca khen mình, nó bèn kích động la lên:
- Đại ca, đại ca, ta đã bước vào hàng ngũ Tiên Yêu rồi đó.
Địch Cửu chỉ về phía hộ trận đang khóa bản nguyên thuộc tính Mộc bên trong.
- Giải Hoang, ngươi và Thụ đệ vào đó tu luyện đi, ở trong có chứa Mộc bản nguyên đấy.
- A…
Giải Hoang ngạc nhiên thốt lên, sau đó điên cuồng xông về phía hộ trận.
Vốn dĩ Giải Hoang đến từ Tinh Ma cung, một trong đỉnh cấp đại tông môn, y há có thể không biết Mộc bản nguyên là thứ gì? Dù là Tông chủ cấp bậc Tiên Đế như cha y cũng không có thứ đồ tốt này, hiện tại may mắn xuất hiện, Giải Hoang làm sao mà không kích động cho được.
- Thụ đệ, với tư chất rác rưởi của ngươi, muốn đuổi kịp mọi người thì phải dành thời gian tu luyện nhiều hơn nữa.
Hắc Hỏa dùng giọng điệu âm dương quái khí nói.
Tiểu Thụ Nhân làm gì cần bọ hung nhắc nhở, nhanh chóng vọt thẳng vào trận pháp. Tu vi yếu ớt ảnh hưởng rất nhiều tới nó, lúc trước là nó đè trên đầu Hắc Hỏa, thế nhưng từ sau khi tu vi của Hắc Hỏa và nó ngang bằng nhau đến bây giờ, nó ẩn ẩn đã có xu thế trở thành tiểu đệ của con côn trùng kia.
Địch Cửu nhảy vào phi toa, đứng đối diện mặc Vũ Xuân trên boong thuyền, áy náy nói:
- Mặc sư muội, ta sẽ tìm được A Hàm Chân Ly Thủy sớm thôi.
Không có tiên dược chữa thương, Mặc Vũ Xuân căn bản không thể nào tu luyện được. Bằng không mà nói, với Mộc bản nguyên này thì muội ấy có thể tăng lên ít nhất là một hai cấp độ rồi.
Mặc Vũ Xuân chỉ mỉm cười:
- Sư huynh, huynh không cần lo lắng quá, kỳ thực việc không thể tu luyện cũng chẳng phải việc gì xấu với ta.
Đối với Mặc Vũ Xuân, vết thương này đối với nàng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, tuy mấy năm nay việc tu luyện bị đình trệ nhưng nàng lại thu hoạch được rất nhiều thứ. Quá trình trải nghiệm đã giúp nàng hiểu rõ hơn về những thứ trước đây nàng còn mù mờ, đây không phải điều mà tu luyện có thể minh ngộ được. Nếu thật sự không tìm được A Hàm Chân Ly Thủy cứu mạng thì nàng vẫn an tâm nhắm mắt.
Có thể gặp được những người bạn chân thành như Địch sư huynh, Hắc Hỏa, Tiểu Thụ Nhân và Giải Hoang, đối với nàng đã là thành tựu mà không phải ai cũng có được.
Hoặc ngược lại, Mặc Vũ Xuân may mắn sống sót, vậy tu vi của nàng chắc chắn sẽ tăng mạnh sau quãng thời gian cảm ngộ rõ ràng hơn về sinh mạng đã qua. Chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, không tính là gì trong kiếp sống tu đạo dài đằng đẵng.
Rất nhiều tu sĩ theo đuổi đại đạo, căn bản ngay cả một chút thời gian dừng lại nhìn nhận về mọi thứ cũng chẳng muốn, bởi vì họ sợ làm trễ nải đại đạo và tu vi chính mình. Trên thực tế, khoảng thời gian dừng lại để cảm ngộ kia chưa hẳn không phải là một loại tu đạo.
Đáng tiếc loại chuyện này chỉ có thể vô tình gặp được chứ không phải cầu mà có, đây là thứ mà chẳng ngôn từ nào có thể hình dung được. Chân chính nhìn thấu liệu có mấy người?
- Sư huynh, ta vào đây.
Mặc Vũ Xuân có Vô Cấu Linh Thể, chỉ cần nhìn lướt quá nàng liền biết Thiểm Quang không phải vật tầm thường. Thế nên nàng rất biết điều mà lánh mặt đi chỗ khác.
Hắc Hỏa cũng vậy, thứ này là do lão đại nhà nó cứu ra, hiện tại lưu lại bên ngoài hẳn là muốn đàm phán với huynh ấy, nó cũng nên hiểu chuyện mà đi chỗ khác mới đúng.
Nguyên khí của Mộc bản nguyên đúng là có chỗ tốt rất lớn với nó, bất quá so với Hỏa bản nguyên vẫn thua xa. Thứ đó cứ để cho Tiểu Thụ Nhân và Giải Hoang hấp thu thì tốt hơn.
Ánh mắt Địch Cửu rơi vào Thiểm Quang vẫn luôn đi theo hắn nãy giờ, không đợi tia đạo tắc màu vàng truyền tin đến, hắn liền lên tiếng:
- Ta vừa mới lấy được một mảnh Vũ Trụ Thai Mô, nếu ngươi muốn vẫn có thể ở bên cạnh ta, náu thân vào trong mảnh vỡ này. Chỉ cần lúc ta cần, ngươi giúp ta một chút là được, tương lai thích đi thì ngươi cứ đi thôi.
Nói xong, Địch Cửu liền cầm khối mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô kia ra. Hắn không hứa sẽ không sử dụng hòn đá trong tay, thời điểm hắn dùng, Thiểm Quang có muốn rời khỏi thì cũng là chuyện của nó.
Thế nhưng khiến Địch Cửu kinh ngạc là tia đạo tắc màu vàng lại không nhanh chóng tiến vào trong Vũ Trụ Thai Mô, mà truyền một đạo tin tức tới cho hắn: “Đạo ngươi tu là gì?”
Hắn thở dài nhìn Thiểm Quang.
- Đạo ta tu mà ngươi cũng không biết? Ta đem Tinh Hà Quyết đổi thành Tinh Không Quyết, khi đó ngươi cũng giúp ta mà. Đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ nhất mới đúng, tất cả đều có công lao của ngươi.
Thiểm Quang lại hỏi: “Sở dĩ ta hỏi ngươi tu luyện đạo gì cũng để biết điều cốt lõi nhất mà ngươi truy cầu thôi.
Thứ hắn truy cầu ư? Địch Cửu nghe xong liền sửng sốt, gương mặt lập tức trầm xuống, cuối cùng hắn tu luyện để làm gì?
Dường như Địch Cửu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, để bước đến kết quả như ngày hôm nay tất cả đều đột ngột xảy ra. Nếu nói điều hắn muốn nhất hẳn là báo thù cho Địch gia.
Nếu Thiểm Quang không hỏi hắn, có lẽ Địch Cửu sẽ luôn mơ hồ mà tiếp tục tu đạo, thẳng cho tới một ngày hắn vẫn lạc cũng nên.
Còn bây giờ….
Đột nhiên Địch Cửu cảm thấy bản thân đã mất đi mục tiêu tu luyện, nếu sợ có cường giả tới bạo sát hắn, hắn có thể rời khỏi Tiên giới kia mà. Với bản lĩnh hiện tại của hắn, muốn xưng vương xưng bá ở vị diện cấp thấp là điều hoàn toàn khả thi!
Không được, vậy còn bằng hữu của hắn phải làm sao đây? Tinh Không Tiên Thành phải làm sao? Tỷ tỷ Địch Địch của hắn nữa.
- Ta tu luyện là để bản thân ngày một mạnh hơn, để không ai ức hiếp được ta, để tạo dựng một thế giới của chính mình.
Địch Cửu thành thật đáp.
Thiểm Quang nghe xong thì trầm mặc thật lâu, sau đó mới truyền tin đến: “Bên trong vũ trụ không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn. Ngươi có thể nghĩ tới một ngày ngươi chết đi, thế giới chẳng phải liền sụp đổ cùng ngươi sao?”
- Vậy ta sẽ tu luyện tới khi vĩnh sinh cùng thế giới.
Địch Cửu nói như chém đinh chặt sắt.
Đạo tắc lại đạm mạc đáp lời: “Từ trước tới giờ, ta chưa từng thấy người thứ hai chân chính trở thành sự tồn tại vĩnh sinh, xem như cường giả đạo tắc của tám đạo Hồng Mông còn lại cũng không đạt tới trình độ đó.”
- Ngươi là đạo tắc Hồng Mông ư?
Địch Cửu kinh ngạc hỏi.
Thế nhưng tia đạo tắc vẫn không để ý tới hắn, nó chỉ tiếp tục truyền tin: “Trong vũ trụ mênh mông, cho tới tận lúc này, người có thể vĩnh sinh thật sự chỉ có một.”
Địch Cửu không hỏi tiếp, bởi vì hắn biết Thiểm Quang vẫn chưa dứt lời.
Quả nhiên, Thiểm Quang im lặng một hồi lại truyền tin sang: “Vĩnh sinh giả kia chính là Vũ Trụ Đạo Chủ. Ông ta sinh ra cùng lúc với vũ trụ, vĩnh sinh bất diệt. Tuy nhiên, khi vũ trụ phân ra trong Hỗn Độn đã không còn là vũ trụ sơ khai nữa. Mỗi thời mỗi khắc, vũ trụ đều điên cuồng mở rộng, mỗi khắc mỗi thời đều có vô số sinh mệnh được sinh ra cũng như mất đi…
Vũ Trụ mênh mông dần dần không còn nằm trong sự khống chế của Đạo Chủ, Đạo Chủ lại cảm thấy mình là vĩnh sinh giả, cùng sinh cùng diệt với Vũ Trụ, thế nên tất nhiên ông sẽ không để vũ trụ thoát ly khỏi mình. Thế nên ông đã tạo ra 8 đạo tắc Hồng Mông và đưa vào trong Vũ Trụ, muốn lựa chọn 8 người đệ tử kế thừa y bát, khống chế bát phương.”
- Ngươi chính là một trong tám đạo Hồng Mông kia?
Địch Cửu nhịn không được liền hỏi.
Tia đạo tắc màu vàng dường như cảm thán một chút, sau đó mới truyền tin đáp: “Lúc trước có cả thảy 9 đạo Hồng Mông, trong đó, 8 đạo màu tím, 1 đạo màu vàng. Vũ Trụ Đạo Chủ cho rằng đạo màu vàng không được đầy đủ nên ném nó vào trong Vũ Trụ Hóa Khí Hải. Nghe tới đây, chắc hẳn ngươi đã đoán được đạo tắc màu vàng đó chính là ta. Ta cũng là do vũ trụ sinh ra, ta không cam lòng hóa thành đạo tắc chi khí Hỗn Độn, thế nên ta mới chạy trốn…”
Mặc dù trước mắt chỉ là một tia đạo tắc, nhưng Địch Cửu hiểu quá trình trốn thoát nó vừa kể khẳng định không hề dễ dàng gì.
“Ta bỏ ra trăm triệu năm, trải qua không biết bao nhiêu vị diện, độn xuyên vô số giới vực, vượt hết hư không này tới hư không khác… Cho tới tận hôm nay ta mới hiểu bản thân chỉ bé nhỏ như con kiến, dễ dàng bị nhốt vào trong Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận, ta cứ trốn chạy như vậy cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, tiếp tục sống bên trong mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô khác nào kéo dài chút hơi tàn chứ?”
Nghe tới đây, trong lòng Địch Cửu liền dâng lên một chút kính ý, đây chính là đạo tắc Vũ Trụ vì tự do mà dám từ bỏ Vũ Trụ Đạo Chủ!
Thiểm Quang lại dùng khí tức truyền tin: “Nếu mục đích tu luyện của ngươi chỉ đơn thuần là muốn mạnh hơn, ta lưu lại bên người ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sau ngần ấy thời gian ta cũng đã mệt mỏi, tránh vào trong mảnh vỡ kia cũng chỉ là chờ kết cục đợi người khác tới luyện hóa mà thôi. Cho nên, ta tính sẽ hóa thành khí tức đạo tắc trong Vũ Trụ Hỗn Độn, tiêu tán thành hư vô.”
- Nếu ta muốn vĩnh sinh thì sao?
“Trong Vũ Trụ mênh mông này, vĩnh sinh giả ta biết chỉ có một mình Vũ Trụ Đạo Chủ mà thôi. Nếu ngươi muốn vĩnh sinh thì nhất định phải tiêu diệt ông ta.” Thiểm Quang đáp.
Địch Cửu cười lạnh:
- Đây chẳng phải ngươi đang xui khiến ta lấy trứng chọi đá à, ngươi chỉ là một tia đạo tắc do Vũ Trụ Đạo Chủ vứt bỏ, thế mà đã cường đại như vậy, kêu ta giết ông ta? Đoán chừng ngay cả chết cũng không đền hết tội. Nhưng ta có thể chắc chắn với ngươi, ta sẽ không để vị Đạo Chủ gì đó tới khống chế vận mệnh của mình, vô luận ta có vĩnh sinh được hay không thì vận mệnh chính ta cũng chỉ do ta nắm giữ.
Yên lặng hồi lâu, Thiểm Quang mới truyền tin sang: “Ta đính chính một chút, ta chỉ là đạo tắc của Vũ Trụ chứ không phải đồ vật của Đạo Chủ. Ta có thể chờ ngươi hàng ngàn vạn năm, nếu ngươi đủ khả năng khống chế vận mệnh chính mình, ta chỉ cần ngươi giúp ta trở thành đạo tắc tự do bên trong thế giới vĩnh sinh của ngươi mà thôi. Nếu không làm được hoặc nửa đường ngươi vẫn lạc, ta sẽ hóa thành trăm triệu tia đạo tắc trong Vũ Trụ, hoàn toàn biến mất.”
Địch Cửu trầm giọng đáp:
- Tốt, ta đồng ý với ngươi. Nếu ta may mắn thành công, tự nắm vận mệnh của mình trong tay, có thể đứng ngang hàng mà nói chuyện với Đạo Chủ, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn ông ta một lần, để ngươi diễu võ dương oai xuất hiện trước mặt Đạo Chủ, nói cho ông ta biết mắt ông ta mù rồi mới ném người vào trong kia. Nếu ta thất bại hoặc vẫn lạc, ngươi muốn làm thế nào cũng không phải thứ ta quyết định được.
Ngay lập tức, Thiểm Quang liền xông thẳng vào trong thức hải của Địch Cửu, khiến thức hải của hắn sáng lên một đường vân màu vàng nhàn nhạt.
Giờ khắc này, sự lý giải về quy tắc trên toàn bộ thiên địa của Địch Cửu đều rõ ràng hơn gấp trăm ngàn lần. Việc này khiến hắn mừng rỡ không thôi, đây là cảm giác Địch Cửu vẫn luôn tìm kiếm nhưng cần phải có Thiểm Quang hỗ trợ. Bây giờ, tùy thời tùy khắc hắn đều lý giải được mọi quy tắc một cách rành mạch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận