Thế Giới Thứ Chín

Chương 318

Sau khi Tiển Tắc đi lên Thăng Tiên Trận và cắm ngọc bài màu vàng trong tay vào lỗ khảm cạnh đó, thì Địch Cửu liền thấy trận pháp chuyển động, từng đạo hào quang màu vàng bao lấy y. Một loại khí tức huyền ảo của Không Gian Pháp Tắc không ngừng ba động, vốn Địch Cửu muốn cảm ngộ loại Không Gian Pháp Tắc này, thế nhưng ngay khi thần niệm hắn vừa rơi lên thì thức hải liền có xu thế muốn vỡ ra.
Địch Cửu bèn vội vàng thu hồi thần niệm, lúc hắn nhìn lại bình đài truyền tống hình lục lăng thì quang mang kia đã sớm tiêu tán. Tiển Tắc cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, hẳn y đã được truyền tống đi rồi.
Trông thấy Thăng Tiên Bài biến mất trong lỗ khảm, hắn bèn thử mở rộng thần niệm ra để xem xét tình huống bên ngoài, chỉ một khắc sau, Địch Cửu liền thấy choáng váng cực độ. Dưới loại cảm giác này, ý thức hắn không cách nào dừng lại được.
…..
“Bành!”
Lực lượng khổng lồ va chạm lên người Địch Cửu, đem hắn hất văng hơn mười trượng mới dừng lại.
Cũng may nhục thân Địch Cửu cường hãn nên hắn chỉ bị có một chút vết thương ngoài da mà thôi.
Địch Cửu vội vàng bò dậy, hắn xác định nơi này không có Tiển Tắc. Xem ra Thăng Tiên Trận kia là chọn địa điểm ngẫu nhiên để truyền tống rồi.
Khi thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt, Địch Cửu không khỏi có chút ngưng trệ.
Đây là Tiên giới đó hả?
Hắn không nhịn được mà dụi mắt mấy cái, thần niệm tiếp tục mở rộng một hồi lâu mà Địch Cửu vẫn không thể ngừng hoài nghi đây có phải là Tiên giới hay không.
Linh khí nơi này nếu so với Chân Vực thì cao hơn một chút, nhưng về hiệu quả tu vi thì có khi còn chẳng bằng Chân Vực. Bởi vì linh khí ở đây khá tiêu tán, không thích hợp để tu luyện, ở lại thời gian dài sẽ khiến trong lòng có một loại bực bội và bất an khó diễn tả thành lời.
Bốn phía xung quanh hoàn toàn hoang lương, ngoại trừ mấy loài cây không biết tên và chút ít cây cỏ bình thường ra thì không gian tựa hồ đang tản mát ra một loại khí tức tiêu sát. Hoặc có thể nói đây là loại khí tức giống như mặt trời xuống núi vậy.
Thần niệm Địch Cửu ở trong này thì áp súc hơn một chút so với khi ở Chân Vực, thế nhưng ít nhiều vẫn thoát ra khỏi phạm vi ngàn dặm. Nhưng đảo hết ngàn dặm xong, Địch Cửu chỉ thấy khắp nơi đều là bạch cốt tán loạn, ngoài ra chủ yếu là bùn đất hoang sơ.
Mùi huyết tinh tanh hôi theo gió truyền tới làm hắn càng thêm khẳng định đống bùn màu huyết tương đấy chính là vết máu ngâm.
Xung quanh đều là hình ảnh suy tàn thê lương, không có lấy nửa bóng người hay một chút xíu sinh cơ nào hết.
“Đây thật sự là Tiên giới ư?”
Địch Cửu tự hỏi lại bản thân lần nữa. Nếu như Tiên giới là bộ dạng này, đoán chừng sẽ chẳng ai muốn tới đây đâu. Chi bằng nói nơi này là địa ngục còn hơn.
Địch Cửu bước lên mấy bước rồi cúi người nhặt một khối xương, ngay khi thần niệm hắn rơi vào đoạn xương cốt và nhìn thấy đường vân nhàn nhạt trên đấy xong thì trong lòng hắn liền trầm xuống.
Khí tức xương cốt này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với cường giả Vực Cảnh, lại còn có màu vàng nhạt nữa, có thể khẳng định đây không phải xương cốt của tu sĩ bình thường, chỉ có thể là xương cốt cường giả Tiên giới mà thôi.
Nơi này đúng thật là Tiên giới rồi.
Địch Cửu không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn không nghĩ tới Tiên giới mà bất kỳ ai cũng muốn đến lại có cái bộ dạng như vậy.
Thần niệm Địch Cửu càng thêm cảnh giác và chú ý đến ngàn dặm phạm vi quanh người mình, cuối cùng hắn quyết định kiếm một phương hướng thử độn tới. Vô luận như thế nào đi nữa, hắn cũng muốn tìm ai đó hỏi thăm chút tình huống cụ thể.
Ròng rã hết một tháng trời, Địch Cửu không biết mình đã đi bao xa nhưng thần niệm hắn vẫn chỉ thấy được duy nhất tình cảnh mọi thứ bị tàn phá mà thôi. Ngoại trừ vết máu khô khốc, pháp bảo bị vỡ thành nhiều mảnh hay xương cốt trắng bệch ra thì chẳng còn có người thứ hai nào khác nữa.
Khung cảnh này thật giống như chỉ có mình hắn còn sống thôi vậy.
Pháp bảo tàn, âm phong hào!
Đại mạc phong trần, sắc trời hoàng hôn.
Hài cốt đầy đất, ngàn dặm không người.
Cho dù đã bế quan rất nhiều năm nhưng Địch Cửu cũng chưa từng có cảm giác trống rỗng và tịch mịch như bây giờ. Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tinh không mênh mông vô tận ngoài kia, chút xíu màu đỏ của ánh chiều tà khiến lòng Địch Cửu dâng lên một loại trống rỗng và cô độc cùng cực.
Khi dưới bầu trời này chỉ còn mình hắn, cảm giác cô đơn thật sự không cách nào ngăn chặn, đây là loại ý chí đến từ quy tắc thiên địa.
Thời gian thoăn thoắt trôi qua, Địch Cửu vẫn tiếp tục độn đi khắp nơi, hắn bức thiết muốn tìm được dù chỉ một người còn sống sót. Trong ba tháng vừa rồi, ngoại trừ thi cốt và không gian hoang vu mênh mông ra thì chẳng có lấy một sự sống nào.
Một năm trôi qua, Địch Cửu đứng ở phía ngoài của một vùng biển đã khô cạn, hắn quyết định không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Bờ biển kéo dài đến một cái bia đá cự đại, trên đó có ba chữ thật lớn: Cổn Đế Hải.
Đáy biển và những gì Địch Cửu từng thấy đều từa tựa như nhau, khắp nơi toàn là hài cốt và pháp bảo đã bị phá hủy, xem như có là thi thể của Tiên nhân thì cũng đã bắt đầu hư thối.
Vô luận có phải Tiên giới hay không, nó đều là địa ngục mà Địch Cửu khó lòng tiếp nhận. Đây không phải lần đầu tiên hắn chứng kiến tình cảnh này, một năm qua hắn đã thấy được vô số phế tích tiên thành. Những tiên thành ấy đều có một đặc điểm chung, đó chính là sự im lặng, trống trải đáng sợ và khắp nơi đều chỉ có thi cốt.
Những hài cốt nọ không phải do Yêu thú thôn phệ hay thiên tai gây ra, mà nó xuất hiện ở đấy là vì bọn họ tự giết chóc lẫn nhau.
Nhìn chằm chằm xuống đáy biển cạn khô thật lâu, Địch Cửu mới chậm rãi xoay người, nặng nề nhấc bước chân lên. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mất phương hướng đến vậy.
Thứ hắn mất không chỉ là phương hướng mà còn là mục đích tu luyện nữa kìa.
Những Tiên nhân kia chết hiển nhiên đều do hỗn chiến mà thành, điều này khiến Địch Cửu nghĩ, mục đích con người sinh tồn là gì?
Truy cầu trường sinh bất tử? Hay tu luyện để điên cuồng cướp đoạt tài nguyên? Hay tấn cấp tới cấp bậc cao hơn thì giết sạch những người xung quanh?
Nếu thế giới chỉ còn lại mỗi một người, vậy thì rốt cuộc người đó tồn tại vì lý do gì chứ?
Địch Cửu đứng lặng yên một chỗ, suy nghĩ của hắn hiện giờ hoàn toàn không do hắn khống chế nữa rồi, vô số vấn đề liên tục bị hắn đào ra, có cái có đáp án, có cái không...
Thời gian trôi như tuế nguyệt đưa thoi.
Một ngày, một tháng, một năm…
Thế giới này đau khổ như vậy, thế giới này hoang vu như vậy, thế giới này cô đơn đến như vậy...
Địch Cửu cảm thấy tu tiên không sai, truy cầu trường sinh và thực lực cũng không tệ. Nhưng hắn tu không phải vì tuổi già cô đơn được làm tiên hay chỉ để nhìn thấy thi cốt đầy đất, khắp nơi hoang vu như thế.
Người ích kỷ trên thế giới quá nhiều, mà người ỷ vào thực lực bản thân cũng không thiếu. Bọn họ chỉ vì tư dục mà dẫn đến huyết tinh tràn đầy khắp chốn, khiến đất trời bị tàn phá….
Chẳng lẽ cường đại là muốn là gì thì làm sao? Chẳng lẽ cường đại liền có thể tự ý tàn sát mà không cần bất kỳ ước thúc nào sao?
Hắn đã đi qua rất nhiều nơi, dù là cường giả vi tôn của Tể quốc Minh Châu thành đi nữa thì cũng cần tuân theo một luật lệ do cộng đồng quy định. Lý do Địch Cửu vô cùng yêu thích Địa Cầu là vì nơi đó có trật tự rõ ràng, có thể có tranh đấu hay bất công nhưng đấy chỉ là một góc nhỏ, không có người nào dám không phân biệt thị phi mà tùy ý làm bậy. Đó mới là trật tự thế giới mà hắn cần.
Thứ hắn khao khát là sự tự do tự tại, nhưng nó tuyệt đối không nên có huyết tinh tàn bạo. Muốn như thế thì nhất định phải có quy tắc trói buộc, cái này không hề xung đột hay mâu thuẫn gì hết.
Thiên địa vũ trụ tự có quy tắc riêng, hết thảy vạn vật cũng tự có pháp tắc riêng. Vì sao thời điểm đến phiên chính mình lại không muốn bị quy tắc trói buộc?
Đây không phải thế giới mà Địch Cửu cần!
Đây cũng chẳng là mục đích tu tiên của hắn!
Nếu xung quanh hắn không có địa phương nào đủ mạnh tới mức đặt ra quy tắc áp chế, khiến cho khắp nơi đều là giết chóc và huyết tinh như vậy, thì chi bằng để Địch Cửu này định ra quy tắc cho thế giới, để hắn trói buộc hết thảy huyết tinh và giết chóc kia.
Muốn có một thế giới như thế, muốn chỉ định quy tắc như hắn thầm muốn thì hắn phải làm thế nào?
Địch Cửu cứ ngồi đó trầm ngâm mãi, một năm sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt hắn bây giờ đã tràn đầy kiên định, muốn làm hết thảy những thứ đó thì phải từ giết chóc đi lên.
Từ một loại quy tắc mang tên giết chóc mà bắt đầu….
Vô luận người khác giết nhau có phải vì chế định quy tắc của một người nào đó hay không, Địch Cửu không cần biết, hắn chỉ biết rằng nếu hắn phải ra tay giết người thì đó chỉ là vì muốn chế định ra một luật lệ cho toàn bộ Tiên giới mà thôi.
Từng đạo văn nhàn nhạt dao động quanh người Địch Cửu, mỗi một tầng đạo văn đều tựa như kén tằm không ngừng quấn quanh thân hắn.
Suốt một năm qua, ngoại trừ lặng người đi để suy nghĩ thì Địch Cửu không còn làm gì khác nữa. Chỉ có đạo văn thần niệm khó chạm tới kia là không ngừng mở rộng và hoàn thiện…
10 năm, 50 năm, 100 năm…
Thời gian trăm năm chớp mắt trôi qua, bên trong biển rộng khô cạn trước mặt, ngoại trừ thi cốt chồng chất lên nhau thì chỉ có duy nhất một thân ảnh bất động đang đứng.
Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, thân ảnh đứng lặng kia sớm đã bị phủ đầy tro bụi, nhìn từ xa cứ như một pho tượng cao lớn, cũng giống như thi cốt một người đã sớm vẫn lạc và được dựng đứng tại nơi đây vậy.
Không gian ngàn trượng xung quanh pho tượng bất động này đều là thần niệm không cách nào chạm tới, được tạo ra từ các gợn sóng đạo niệm. Những gợn sóng ấy không chỉ ẩn chứa các loại cơ sở pháp tắc mà còn là khí tức tinh không. Thật giống như Tinh Không Quyết lúc Địch Cửu tu luyện Tinh Hà của Tinh Không mạch lạc và ngôi sao vậy, chỉ là loại Đạo Vận Tinh Hà này là do thần niệm của chính hắn ngưng tụ thành mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận