Thế Giới Thứ Chín

Chương 244

Sau khi Địch Cửu phá tan cấm chế và bước vào đại điện thì thấy Kê Minh đã ngừng thở từ khi nào, mất nửa nén hương hắn mới xác định được ông ta chết là do trúng độc. Một Đan Vương bát phẩm lại qua đời vì bị người ta hạ độc, việc này chẳng khác gì một trò đùa. Bất quá ở Tu Chân Giới có chuyện gì mà không thể phát sinh đâu, vậy nên hắn cũng chẳng quá ngạc nhiên.
Khoan đã, có gì đó không đúng, thần niệm Địch Cửu thử tiếp xúc với mi tâm của Kê Minh thì liền cảm nhận được khí tức sinh cơ nhàn nhạt, hoặc nói đúng hơn thì đây chính là khí tức Nguyên Thần. Bởi vì lần trước hắn đã từng chiến đấu với lão bà có Nguyên Thần cực kỳ cường đại, thế nên hiện giờ Địch Cửu vô cùng mẫn cảm với những thứ này.
Tuy nhục thân Kê Minh bị độc dược phế đi nhưng Nguyên Thần thì vẫn còn.
Địch Cửu không để ý đến chuyện đó nữa, cái đan đỉnh đang nằm bên kia phòng còn thu hút sự chú ý của hắn hơn. Nhìn thoáng qua thì nó chỉ là Linh khí Hạ phẩm bình thường, nhưng khi hắn sờ lên mới biết nó có vẻ tốt hơn một chút.
Thật sự mà nói thì Địch Cửu hoàn toàn đủ khả năng để luyện chế Linh khí cực phẩm, nhưng đan đỉnh đỉnh cấp thì hắn vẫn chưa đủ tầm. So sánh với các pháp bảo đồng cấp khác thì đan đỉnh vẫn có giá trị cao hơn, tuy nhiên không phải ai cũng sử dụng nó được.
Muốn luyện chế đan đỉnh nhất định phải sử dụng vật liệu đặc biệt. Mà người có thể hiểu rõ về Đan Đạo để luyện chế thành công đan đỉnh có giá trị cao hơn rất nhiều so với các Luyện Khí Sư khác.
Thời điểm Địch Cửu đụng tay vào đan đỉnh liền cảm nhận được thuộc tính mộc khí nồng đậm vọt tới khiến hắn khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy một đan lô có thuộc tính mộc. Thế nhưng trong Ngũ Hành thì hỏa lại khắc mộc, luyện đan cần dùng lửa, vô luận chất liệu gỗ có tốt đến đâu đi nữa cũng không thể dùng nó làm đan đỉnh mới đúng chứ.
- Này người trẻ tuổi, nếu ngươi ưa thích cái đan đỉnh ấy như vậy thì ta tặng ngươi đó.
Quả nhiên nằm trong dự liệu của Địch Cửu, mi tâm Kê Minh truyền ra một đạo âm thanh hư nhược.
Bấy giờ Địch Cửu mới rời tay ra khỏi đan đỉnh, hắn quay đầu nhìn về phía Kê Minh, nhẹ nhàng hỏi:
- Nguyên Thần của ông tránh trong Tử Phù không phải để đoạt xá à? Vì sao còn chủ động nói chuyện với tôi?
Kê Minh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
- Nguyên lai ngươi đã sớm nhận ra rồi Kê Minh ta chưa bao giờ muốn đoạt xá ai cả, chỉ do có chút sự tình còn chưa làm xong nên mới không cam lòng nhắm mắt mà thôi.
- Ông nói đi, nếu như không phiền ta sẽ giúp ông.
Địch Cửu nghe vậy bèn có hảo cảm hơn một chút với người đàn ông nọ.
Hắn ghét nhất là bọn người đoạt xá, nếu Kê Minh thật sự ra tay với mình, hắn nhất định sẽ đánh cho Nguyên Thần ông ta vĩnh viễn không còn cơ hội luân hồi.
Kê Minh chậm rãi hỏi:
- Ngươi tới Đỉnh Đan Sơn hẳn là muốn ta giúp ngươi luyện đan đúng không? Đáng tiếc ngươi tới chậm hai tháng rồi, tuy hiện giờ ta đã là Đan Vương cửu phẩm nhưng đáng tiếc lại sắp vẫn lạc…
- Ông là Đan Vương cửu phẩm ư?
Đối với việc Kê Minh gọi Vẫn Đan Sơn thành Đỉnh Đan Sơn hắn hoàn toàn không để ý, điều làm hắn bất ngờ là cấp bậc luyện đan của ông ta kia kìa. Đừng nghĩ bát phẩm chỉ thua kém cửu phẩm một cấp mà lầm to, có khi một người dành cả đời cũng không vượt qua nổi cái bậc ấy đâu.
Ông ta thở dài một hơi rồi bùi ngùi nói:
- Ta bước vào Đan Vương cửu phẩm thì sao, ta đã giúp đỡ không biết bao nhiêu người, nhưng vẫn như cũ chẳng thể chấn hưng nổi Đỉnh Đan Sơn, để đến mức nó phải đổi tên như vậy…
Địch Cửu hỏi tiếp:
- Kê Đan Vương, chẳng lẽ điều kiện để ai nhờ ông giúp là phải tới hỗ trợ khi ông trọng chấn Đỉnh Đan Sơn ư?
Kê Minh hiện giờ đâu còn gì để giấu nữa.
- Không sai, ta nghĩ vậy thật đấy, đáng tiếc còn chưa kịp thực hiện thì đã phải bỏ mạng rồi.
Nghe vậy, Địch Cửu nhịn không được bật cười.
- Kê Đan Vương à, nếu ông tin tưởng ta thì ta sẽ nói cho ông một câu.
- Đạo hữu cứ nói, không cần khách khí.
Ngữ khí Kê Minh trầm thấp vô cùng, trên thực tế ông ta có hảo cảm với Địch Cửu ngay từ lúc hắn ta đứng bên ngoài kêu thử vài tiếng rồi mới bước vào phòng. Khi phát hiện ông đã vẫn lạc hắn cũng không trắng trợn lật tung nơi này lên, thậm chí còn chả thèm tìm chiếc nhẫn của ông nữa.
Đại đa số tu sĩ tới nơi này sau khi phát hiện ông ta vẫn lạc thì việc đầu tiên họ làm chính là tìm chiếc nhẫn. Nhẫn trữ vật của Đan Vương nhất định là ở cấp bậc Tiểu thế giới, bên trong chẳng những có linh thảo mà còn có vô số đan dược quý giá.
- Nguyện vọng của ông không thực hiện được là do ông không đủ thực lực tự hoàn thành nó mà lại nương nhờ người khác. Với tu vi Đan Vương cửu phẩm thì ông hoàn toàn có đủ khả năng, đáng tiếc ông lại không sử dụng đúng chỗ. Ông dùng thuật luyện đan đổi lấy nhân tình, nhưng ông xác định có bao nhiêu người nhờ vả xong sẽ xuất lực khi ông cần đây? Nói cách khác, xem như ông thành công xây lại Đỉnh Đan Sơn đi nữa thì chẳng mấy chốc nó cũng biến thành Vẫn Đan Sơn thôi. Một tông môn được tạo thành chỉ để duy trì thì ta thật sự không coi trọng chuyện đó chút nào.
Địch Cửu thành thật nói hết tất cả những gì mình nghĩ cho Kê Minh nghe.
Kê Minh lại thở dài.
- Ngươi nói đúng, thế nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
Im lặng hồi lâu, Kê Minh mới đột ngột hỏi:
- Ngươi muốn ta luyện chế đan dược gì cho ngươi?
- Vốn ta muốn nhờ ông luyện chế cho mình hai lô Côn Thừa Đan, ai, đáng tiếc…
Địch Cửu không khỏi than một câu.
- Tu vi của ngươi là Tích Hải viên mãn sao?
Kê Minh ngạc nhiên, trong cảm nhận của ông thì tuổi tác Địch Cửu không quá lớn, thế nên so sánh với các tu sĩ thiên tài khác thì tư chất của hắn rõ ràng quá tốt rồi.
Địch Cửu thành thật gật đầu:
- Ông đoán đúng rồi.
- Nếu ngươi tin lời ta thì ta sẽ dạy ngươi luyện đan trong ba tháng, ta cam đoan trong vòng mười năm ngươi sẽ trở thành Đan Vương thất phẩm.
Đợi mười năm thì đồ ăn cũng lạnh hết mất. Địch Cửu tò mò hỏi:
- Vì sao chỉ có ba tháng? Thời gian càng dài thì càng tốt chứ nhỉ?
Kê Minh cười tự giễu:
- Ta bị nghiệt đồ kia hạ độc dẫn đến Nguyên Thần chỉ còn tồn tại được ba tháng nữa là sẽ tiêu tán. Lấy tư chất tu luyện của ngươi hẳn sẽ nắm giữ được Đan Đạo nhập môn trong chừng ấy thời gian. Sau đó ngươi đành phải tự mình học hỏi thôi, mười năm là có thể bước vào hàng ngũ Đan Vương thất phẩm rồi.
Nói tới đây, giọng ông ta chùng xuống hẳn, bởi vì ông ngộ ra những gì Địch Cửu đã nói đều đúng cả. Ngay cả đệ tử ám toán ông còn không tránh được thì dựa vào cái gì mà muốn chấn hưng Đỉnh Đan Sơn chứ? Muốn Kê Minh ông luyện đan thì được, chứ việc chấn hưng tông môn ông thật sự không đủ khả năng.
- Nguyên lai ông bị đệ tử ám toán à? Đệ tử ông tên gì, tương lai nếu ta gặp được thì sẽ giúp ông báo thù cho.
Loại rác rưởi dám ám toán chính sư phụ mình thì rõ ràng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Nếu bị hắn gặp phải chắc chắn sẽ tiện tay làm thịt luôn cho xong.
Mắt vừa thấy một viên ngọc giản rơi bên chân mình thì Địch Cửu cũng nghe Kê Minh lên tiếng:
- Vi Luân là một thiên tài tu luyện, nếu so sánh thiên phú của hai người với nhau thì ngươi chưa chắc bằng y. Lúc y rời đi đã là Thừa Đỉnh tầng bốn, ý là tuổi của tên nhóc đó còn chưa đến hàng trăm đâu. Chỉ sợ ngay đến Chân Vực cũng không có nổi thiên tài nào được như Vi Luân. Ở tuổi ấy mà đạt đến Thừa Đỉnh, có lẽ trong vòng vạn năm qua, Thế giới Tiểu trung ương cũng chẳng có ai.
Hơn nữa, khi đấy hắn đã cướp Tiểu Thế Giới của ta đi, trong đó tài nguyên tu luyện chồng chất như núi, nhiêu đấy đủ để hắn đạt thành cảnh giới Hóa Chân rồi cũng nên. Vì vậy ngươi chẳng cần báo thù cho ta. Mà thôi, bỏ qua chuyện về tên kia đi. Đây là miếng ngọc giản mà ta tâm đắc nhất, có gì không hiểu ngươi cứ hỏi ta là được.
Đạt được tu vi Thừa Đỉnh ngoài trăm tuổi đúng là giỏi thật, bất quá Địch Cửu hoàn toàn không e ngại việc này. Hắn chỉ thiếu chút nữa là đột phát Thừa Đỉnh rồi, mà hắn cũng chỉ mới ba mươi tuổi thôi.
- Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo.
- Đáng tiếc chiếc nhẫn của ta đã bị Vi Luân cướp mất, bằng không thì còn cả đống linh thảo và đan dược để hỗ trợ ngươi...
Thần niệm của Địch Cửu đã hoàn toàn chìm đắm vào nội dung bên trong ngọc giản, xem ra Thiểm Quang mênh mông từ thức hải của hắn vẫn kém xa tít tắp nội dung trên đây.
Lúc còn ở đại lục Cực Dạ thì đống ngọc giản luyện đan hắn có đều nhờ Tiểu Thụ Nhân tìm được. Bây giờ xem ngọc giản Kê Minh vừa đưa, hắn mới hiểu được những thứ trước kia chẳng thể so sánh với nó.
Nếu lúc trước hắn có được Đan Đạo ngọc giản này hẳn sẽ không cần tốn một đống lớn linh thảo và thời gian dài chỉ để miễn cưỡng trở thành Linh Đan sư cấp ba. Mà muốn luyện chế linh đan cấp ba lại còn cần vận may nữa chứ, cùng lắm chỉ có linh đan cấp hai là chắc ăn mà thôi.
Hiện tại hắn còn thiếu một ít linh thảo cấp thấp nhưng những thứ ấy đều có thể dễ dàng mua được. Tại Thế giới Tiểu trung ương, Linh thảo cấp 5 trở lên không nhiều nhưng dưới cấp 5 thì đầy ra đó.
- Vãn bối Địch Cửu xin đa tạ tiền bối trọng thưởng.
Địch Cửu thành tâm cúi người thi lễ với nhục thân đã khô cằn của Kê Minh, miếng ngọc giản trên tay đối với hắn quả thật là bảo vật vô giá.
- Ngươi không cần cảm tạ ta làm gì, nếu là người khác tới ta cũng làm vậy thôi, ta không muốn toàn bộ sở học của mình bị thất truyền. Cái đan đỉnh trước mắt này ta tặng cho ngươi đấy, nó là vật mà Thái sư tổ truyền cho Sư tổ rồi Sư tổ lại truyền cho Sư phụ ta, cuối cùng mới đến ta, vật này đã kinh lịch qua vô số năm rồi…
Thanh âm Kê Minh càng lúc càng nhỏ như đang đắm chìm trong hồi ức xưa cũ…
Qua một hồi lâu, ông ta mới nhớ tới bản thân hẳn là nên truyền thụ phương pháp luyện đan cho Địch Cửu.
- Người sắp chết thường nhớ lại nhiều điều đã qua. Mặc dù có thể ngươi không hiểu nhưng ta vẫn muốn nói một chút cho ngươi nghe về Đan Đạo nhé. Tuy mọi người đều nghĩ Đan Vương tại Tu Chân Giới rất ít là do linh thảo thưa thớt không đủ luyện tập. Nhưng Địch Cửu à, ngươi biết có biết để đột phá từ Đan Vương bát phẩm lên cửu phẩm, ta phải tiêu tốn bao nhiêu linh thảo cấp chín không?
- Nếu vãn bối đoán không lầm thì tiền bối cũng phải mất trăm gốc là ít, đúng không?
Việc luyện chế linh đan cửu phẩm tuy không cần tất cả là linh thảo cấp chín, nhưng linh thảo chủ yếu đều phải là cấp chín.
- Không, ta chỉ tốn có một bộ linh thảo Chân Linh Đan mà thôi, linh thảo cấp chín không vượt quá bảy cây, chỉ với nhiêu đó đã đủ để ta luyện chế thành công Chân Linh Đan thượng đẳng. Đáng tiếc toàn bộ đan dược đều đã bị tên nghiệp đồ kia cầm đi nên không để ngươi tham khảo được.
Giọng nói Kê Minh lúc này cực kỳ nghiêm túc.
- Sao? Người nói thật ư?
Địch Cửu thật không cách nào tin được những gì mình vừa nghe, dù là thiên tài hiểu được Đan Đạo thì việc luyện chế thành công cửu phẩm linh đan ngay ở lò đầu tiên là hoàn toàn bất khả thi, lại còn đột phá thành công Đan Vương cửu phẩm nữa chứ!
Kê Minh chậm rãi giải thích.
- Có kết quả như vậy là vì ta đã thôi diễn lò đan dược đó trong vòng 137 năm trời, cuối cùng mới đốn ngộ được một tia đạo tắc của Đan Đạo. Nếu ta không chết thì tương lai trong giới luyện đan của ta sẽ một đường đi thẳng. Đáng tiếc... tia đạo tắc nọ hiện giờ đã được ta ẩn chứa trong lò đan…
Nghe vậy Địch Cửu mới giật mình quay sang nhìn lò đan bằng gỗ theo bản năng, trong lòng hắn tò mò không biết vì sao đan lô luyện chế ra được Chân Linh Đan cực phẩm mà vẫn chưa bị ai lấy đi nhỉ?
Ngay cả sư phụ của mình mà Vi Luân còn hạ độc được, thì hắn không tin y sẽ để lại cái đan đỉnh vừa luyện chế ra linh đan cửu phẩm vừa chứa đựng một tia đạo tắc kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận