Thế Giới Thứ Chín

Chương 605: Niết Bàn Hắc Canh Thạch

Địch Cửu động cũng không động, hắn đã sớm chú ý tới nam tử áo vàng này rồi. Đối phương có thực lực Dục Đạo hậu kỳ, hẳn là người mạnh nhất nơi đây. Nếu là người mạnh nhất, rất có thể việc tranh tài trong Luyện Thể Trì là do gia hỏa này đề ra.
Thứ có thể khiến tu sĩ tranh tài rất có thể là Thiểm Điện Điểu đang bị ghim lên kia.
- Thiểm Điện Điểu của ta là do ngươi đả thương?
Địch Cửu vừa hỏi một câu thì khí thế cường đại kia đã cuốn tới bên hắn, cứ như gió nhẹ quật vào mặt, thậm chí còn không động được nửa mảnh góc áo của hắn.
- Không sai, là gia gia đây làm đấy, ngươi làm gì được ta?
Tu sĩ áo vàng nói xong thì trường đao cuốn một vùng không gian lên, đao mang bổ về phía Địch Cửu.
Cùng lúc đó, không gian xung quanh triệt để hóa thành địa bàn của gã. Đao mang cuồng bạo cứ như từng đợt sóng lớn trên biển rộng, dưới làn sóng lớn này, Địch Cửu cứ như một con thuyền nho nhỏ cô độc.
Thấy thế, Ngu Thiển Hề thở dài một hơi, nàng khẳng định Địch Cửu là cường giả Tố Đạo đỉnh cao, thế nhưng thực lực giữa Địch Cửu và Phác Khôi chênh lệch quá xa. Phác Khôi là Dục Đạo hậu kỳ, hơn nữa còn là cường giả tương đối mạnh.
- Thời điểm đi tới tới Quỷ Môn Quan, đừng quên người giết ngươi chính là Phác Khôi của Huyền Yên Khí Môn…
Phác Khôi còn chưa nói xong đã phát hiện lĩnh vực không gian gã dùng để bao vây Địch Cửu bỗng động đậy. Không gian lĩnh vực này chẳng khác nào tờ giấy, Địch Cửu tùy ý sải bước, nó đã triệt để vỡ ra.
Phác Khôi hoảng sợ nhìn Địch Cửu như đi dạo sau vườn nhà, gã cảm thấy hình như bản thân nhìn không rõ tu vi chân chính của Địch Cửu. Không đợi Phác Khôi thay đổi chiêu thức, đao mang của Địch Cửu đã chém xuống.
Đều là pháp bảo bằng đao nhưng Phác Khôi cảm thấy đao mang của Địch Cửu như có linh tính vậy. Đây vốn là không gian mở rộng của gã, vậy mà dưới một đao của đối phương, hết lần này tới lần Phác Khôi cảm thấy mình như một người ngoài xa lạ.
Gã không bận tâm tới chuyện tấn công Địch Cửu nữa, Phác Khôi điên cuồng thiêu đốt tinh huyết của mình, cấp tốc độn về phía bên cạnh.
Thấy đao mang xẹt qua bên người, Phác Khôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiện tại gã khẳng định mười phần bản thân không phải đối thủ của Địch Cửu. Dù Luyện Thể Trì tốt tới đâu, gã đã có ý nghĩ đào tẩu.
Có điều không chờ Phác Khôi chạy tới cửa đá bằng hắc ngọc, Đại Cước Ấn của Địch Cửu đã đạp xuống.
Phúc Khôi thấy được rõ ràng bản thân không có nửa điểm tránh né. Cho tới tận lúc này, gã mới biết mình và Địch Cửu chênh lệch bao nhiêu, này chẳng phải chỉ là khác biệt cấp bậc thôi đâu.
“Bành!”
Ngực Phác Khôi in hằn một dấu chân, một cước này khiến gã bị trọng thương nặng nề.
Đạo đao mang kia vẫn tiếp tục hướng về phía Phác Khôi, gã sợ hãi nhìn đạo đao mang đó trói buộc không gian xung quanh mình, hoảng loạn kêu la:
- Ta là đệ tử Huyền Yên Khí Môn, ngươi mau dừng tay…
“Phốc!”
Đao mang xé rách mi tâm của Phác Khôi khiến gã té ngã xuống, cây đinh dùng để đinh trụ Thiểm Điện nay xé tách mi tâm Phác Khôi, găm gã trên mặt đất.
Bấy giờ, Nguyên Thần của Phác Khôi tràn ra ngoài, một đạo lôi quang lập tức đánh lên Nguyên Thần vừa xuất ra kia, lời của Địch Cửu cùng lúc truyền tới:
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đi tới Quỷ Môn quan đâu.
Trong chớp mắt, Nguyên Thần nổ tung rồi hóa thành từng điểm ánh sáng nhạt, biến mất vô tung vô ảnh.
Địch Cửu cũng có chút thất vọng, hắn cố ý để Phác Khôi động thủ trước là muốn thử nhìn thực lực Dục Đạo hậu kỳ có chênh lệch thế nào với mình, khác biệt bao nhiêu phần. Kết quả Phác Khôi lại quá kém, Địch Cửu còn chưa dùng nửa phần thực lực thì Phác Khôi đã bị xử lý.
Nếu tiếp tục như thế mà nói, có lẽ sau khi Hóa Đạo xong hắn cũng chẳng cần e ngại bước thứ hai nữa.
Quá mạnh rồi...
Lúc này, toàn bộ tu sĩ trong ao đều kiêng kỵ nhìn Địch Cửu, tên này đúng là mạnh quá rồi. Dù là cường giả Hóa Đạo đi nữa, e rằng muốn đối phó với Phác Khôi cũng chẳng đơn giản thế kia.
Thấy Phác Khôi bị Địch Cửu giết, Thiểm Điện Điểu rít to một tiếng, lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.
Ánh mắt Địch Cửu tiếp tục hướng vào trong ao, giờ khắc này, không có bất kỳ tu sĩ nào dám nhìn thẳng Địch Cửu.
- Thiểm Điện, vào ao tu luyện đi.
Địch Cửu nhẹ giọng nói với Thiểm Điện Điểu một câu.
Như thể hiểu lời Địch Cửu nói, Thiểm Điện Điểu nhanh chóng nhào vào trong ao, tạo thành một vòng xoáy xung quanh bản thân mình.
Một con chim cũng muốn tu luyện trong Luyện Thể Trì, thế nhưng chẳng người nào dám nửa lời nói nhảm, thậm chí còn hoảng sợ tránh xa ra khỏi nó.
Địch Cửu chẳng để ý đám tu sĩ kia, hắn tiến tới cửa đá hắc ngọc, triệu hồi Thiên Sa Đao rồi nhanh chóng bổ xuống từng đạo đao mạc. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hai cánh cửa bằng hắc ngọc kia liền bị Địch Cửu bổ rớt rồi thu lại.
- Ta hiểu rồi, đó là Niết Bàn Hắc Canh Thạch…
Một tu sĩ trông thấy Địch Cửu thu hồi hai phiến đá ấy thì sợ hãi kêu lên theo bản năng, nhưng ngay lập tức y vội vàng im bặt ngay.
Có điều tất cả mọi người đều đã nghe được, có vài tên tu sĩ thiếu chút nữa không nhịn được muốn xông lên cướp đoạt, cũng may còn bình tĩnh nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn mới rồi của Địch Cửu, ngay cả cường giả Dục Đạo cũng không trụ nổi được ba đao, bọn họ ngu ngốc xông lên thì khác nào tìm chết?
Rất nhiều tu sĩ hối hận suýt nữa thì đấm ngực dậm chân, từng có cơ hội mà bọn họ lại bỏ qua.
Niết Bàn Hắc Canh Thạch là gì?
Đấy chính là vật liệu luyện khí cao cấp nhất tại Đạo giới, không chỉ vậy, ngồi lên Niết Bàn Hắc Canh Thạch tu luyện có thể tịnh hóa mạch lạc, mở rộng thức hải. Vậy mà bọn họ lại bỏ lỡ cơ hội này, bị một kẻ đến sau lấy mất thì ai mà không tiếc?
Trong lòng Địch Cửu cũng kích động không thôi, thời điểm hắn vừa tiến vào đại môn vẫn chưa nhận ra cửa đá làm từ Niết Bàn Hắc Canh Thạch. Chỉ là thời điểm Phác Khôi đào tẩu, hắn có cơ hội tiếp cận cửa đá lần nữa mới nhận ra mà thôi.
Đối với những tu sĩ khác mà nói, có lẽ đây là vậy liệu luyện khí đỉnh cấp, thậm chí còn có công dụng mở rộng thức hải. Đối với Địch Cửu mà nói, Niết Bàn Hắc Canh Thạch chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là thời điểm dung hợp Thiên Sa Đao, nó sẽ giúp thanh đao thăng lên một cấp.
Đúng là Thiên Sa Đao có thể hấp thu tinh hoa từ trời đất, dựa vào sát tế mà tự động tấn cấp, bất quá sau khi tới Đạo giới, nếu không dung nhập những vật liệu còn lại thì quá trình tấn cấp sẽ cực kỳ dài.
Mà vật liệu dùng để dung nhập Thiên Sa Đao tốt nhất chính là Niết Bàn Hắc Canh Thạch. Trên căn bản, Địch Cửu cũng không tính tìm Niết Bàn Hắc Canh Thạch, thứ đồ vật trân quý như vậy há có thể để hắn tìm kiếm được. Không nghĩ tới hôm nay nó lại tự động chui vào cửa, chuyện này chỉ có thể nói là vận khí của hắn khá tốt mà thôi.
Ngu Thiển Hề vẫn luôn hâm mộ quan sát Địch Cửu, nàng không ngờ đối phương cường đại như thế. Nhiều người như vậy cũng chẳng nhận ra Niết Bàn Hắc Canh Thạch, hắn vừa tới liền phát hiện được. Quả nhiên Ma Diệp Cửu không gạt người, Địch Cửu đúng là thiên tài đệ nhất tại Diễn Nhất Đạo Tông. Bất quá, khác biệt duy nhất là Địch Cửu không chỉ là cảnh giới Tố Đạo, nếu nàng đoán không sai, hẳn đã là tu sĩ Dục Đạo rồi.
Sau khi thu hồi Niết Bàn Hắc Canh Thạch xong, Địch Cửu chẳng chút do dự bước vào Luyện Thể Trì.
Hiện tại hắn đã là Thần Thể viên mã, thiếu chút nữa liền có thể tấp cấp bước tiếp theo, có điều thời gian dài như thế mà dục thể Địch Cửu vẫn chưa mấy tiến bộ.
Không biết Luyện Thể Trì của Đại Khôn Thánh Đạo tông này có hiệu quả thế nào đây.
Vừa bước một bước vào Luyện Thể Trì, Địch Cửu liền cảm nhận thân thể bị từng đạo cương châm đâm vào, toàn thân trên dưới phải chịu một loại thống khổ khó lòng nói nổi.
Đại Khôn Luyện Thể Quyết vừa vận chuyển thì cảm giác đau nhói như kim châm kia cũng biến mất trong chớp mắt, ngay lập tức trở thành từng đạo linh lưu nhỏ xíu, đạo linh lưu này khiến gân cốt và nhục thân của Địch Cửu thoải mái vô cùng.
Địch Cửu vừa mừng vừa sợ, hắn không nghĩ Luyện Thể Trì lại mang đến cho hắn kinh hỉ lớn thế này. Hiển nhiên đây không phải nơi giúp nhục thân tu sĩ thăng cấp nhưng có thể giúp tương lai của tu sĩ có tiến triển trên phương diện luyện thể. Quả nhiên Đại Tông môn có nhiều khí phách, trên căn bản đủ khả năng cải biến căn cơ luyện thể của tu sĩ. Hiện tại Địch Cửu có thể khẳng định, người tiến vào đây đều có công pháp luyện thể cả rồi. Không có công pháp luyện thể, xuống ao có khác nào tìm chết.
Hiện tại Địch Cửu đã là Thần Thể viên mãn, hắn chẳng chút do dự hướng vào chỗ sâu hơn của ao nước.
Những tu sĩ còn lại đều kinh hãi nhìn về phía Địch Cửu, mặc dù bọn họ đều luyện thể ở đây, thế nhưng có thể bước lại gần ao, cách bờ ba thước đều là người có thực lực nổi bật trong bọn họ.
Mà hiện tại, Địch Cửu đã cách bờ ao một trượng, tiếp tục đi về giữa ao, việc này nói lên nhục thân của hắn có bao nhiêu cường đại đây?
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận